Lạc Dư cảm nhận được hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc nước mắt vô thức rơi xuống, khóe mắt cậu ửng đỏ vươn tay lên sờ sờ gương mặt của người kia.
- Lăng Quân.
- Ừm, tôi ở đây.
- Lăng Quân.
- Lăng Quân...
Không biết từ lúc nào hai người đã răng môi quấn quýt. Lạc Dư ôm lấy người đàn ông vẫn còn hơi ấm cùng nhịp đập nhẹ giọng nói:
- Lăng Quân, đừng làm như vậy nữa được không? Em sợ, sợ lắm, sợ nhìn thấy anh chỉ còn lại một thi thể lạnh băng, sợ anh không cười với em nữa. Anh không được làm mấy chuyện nguy hiểm đến tính mạng đâu, biết không? Hứa với em đi.
Lăng Quân lau đi những giọt nước mắt nóng bỏng trên khéo mi cậu. Người này khóc vì hắn, cậu ấy yêu hắn như vậy sao hắn lỡ bỏ cậu lại được.
- Anh hối hận rồi, nếu có chết thì hai chúng ta phải cùng chết.
Hắn không lỡ để người kia sống một mình đến già, cậu ấy làm sao chịu nổi sự cô đơn, đau khổ khi không có hắn chứ. Người đầu tiên cậu ấy gặp là hắn, người đầu tiên yêu cũng là hắn, là hắn có lỗi với cậu, hắn sẽ dùng cả đời này từng chút từng chút một bù đắp, yêu thương cậu cả đời.
- Anh sai, sai rồi, quần nhỏ, tha thứ cho anh được không?
- Lần sau không được làm như vậy nữa.
- Được.
Hai người lăn thành một đoàn, Lăng Quân sợ người mình thương bị lạnh vội vàng cởi bỏ quần áo trên người dải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-de-nam-chu/2507395/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.