Chương trước
Chương sau
Mặt Dư xấu tính đen xì, Dư bạo lực thấy cậu ta bị mình chọc tức không nhịn được há miệng cười đắc ý. Ây da da, giận rồi kia, sợ quá đi.

Dư bạo lực giả vờ ôm lấy hai vai, nhỏ giọng nói:

- Đừng giận nha, ta không cố ý chọc tức ngươi đâu, thật đó.

Không có ý nhưng cố tình thôi đúng không, Dư xấu tính hừ lạnh, trong mắt cậu ta lóe lên ý cười giảo hoạt.

- Dư bảo bảo, Dư bạo lực lại nghịch ngợm kìa.

Chiếc ghế quý phi rung lắc khiến Dư bảo bảo nằm trên đó giật thót mình, nó lơ mơ hết nhìn không gian rồi lại nhìn Dư bạo lực.

- ... Không phải là ta gọi ngươi dậy đâu, ngươi đừng ăn vạ với ta.

Khóe mắt Dư bảo bảo đỏ lên, hai hàng chất lỏng trong suốt tí tách rơi trên mặt ghế quý phi. Nó nức nở mấp máy môi:

- Không phải Dư bạo lực thì còn ai vào đây chứ, ở đây chỉ ta với ngươi, Dư xấu tính ra ngoài rồi làm sao động đến hai chúng ta được? Dư bạo lực, ngươi chán ghét ta đến mức ngay cả ngủ cũng không muốn cho ta ngủ được một giấc ngon lành sao?

Hiển nhiên Dư bảo bảo không nghe thấy Dư xấu tính nói gì hết mà chỉ tập trung mắng Dư bạo lực. Ngủ một chút cũng không cho, bảo bảo giận luôn á.

- Bình... bình tĩnh.



Dư bạo lực thấy nhóc con kia sắp bắt đầu gào ầm lên liền vội vàng chạy tới dỗ, cậu thèm vào mà đi chọc ghẹo cái tên xấu tính kia nữa.

- Ngoan, dựa vào chân tôi ngủ đi, tôi không để ai đánh thức cậu đâu.

Dư bạo lực tận sức khiến giọng nói của mình trở nên ôn nhu nhất có thể, ngủ đi, ngủ đi, đừng có gào lên, ông đây mà chịu hết nổi là cậu toi đời luôn đó.

Dư xấu tính liếc hai người một cái rồi tiếp tục làm một con Dơi nhỏ dựa vào lòng Âu Mặc.

- Đừng sợ, tôi đưa cậu về phòng của tôi nghỉ ngơi.

Âu Mặc nhẹ nhàng vuốt qua vành tai cậu, Dư xấu tính rùng mình lắc lắc đầu muốn tránh đi. Ngứa muốn chết, sờ cái gì mà sờ. Đôi mắt đỏ xinh đẹp giống như bảo thạch nhìn mình chăm chú, Âu Mặc xấu hổ mặt đỏ bừng quay đầu đi.

Mắt Dơi nhỏ thật đẹp, vừa nhìn vào nó là hồn phách cứ như bị câu mất vậy, vào là không thoát ra được.

Dơi nhỏ nghi hoặc nhìn Âu Mặc, sao lại đỏ mặt? Đột nhiên Dư xấu tính nghĩ đến cái gì đó, đôi môi hồng hồng cong lên một vòng cung hoàn hảo, toàn thân phát ra khí tức phóng đãng, lười biếng.

- A...

Ngay cả tai Âu Mặc cũng đỏ lên, tuy bé mới mười tuổi nhưng cái tuổi này bên ngoài cũng biết không ít thứ rồi, chỉ là sao bé lại nảy sinh tình cảm với Dơi nhỏ chứ? Cái này không hợp lí.

- Tôi đưa cậu về phòng ngủ.

Âu Mặc giữ lấy Dơi nhỏ vùi cậu vào trong lồng ngực để cậu không nhìn thấy gương mặt đỏ như m*ng khỉ của mình. Trong lồng ngực Dơi nhỏ phát ra tiếng cười trầm thấp, nam chủ đáng yêu quá đi.

Hai người trở về căn phòng cũ nát ôm nhau ngủ cả một buổi tối, đợi đến lúc Dư xấu tính tỉnh lạ một lần nữa thì đã sắp tới 6 giờ, sắp phải nhường thân thể lại cho Dư bảo bảo rồi.

- Dư xấu tính, đến, đến giờ rồi, mau trả thân thể cho bảo bảo đi.

Dư bảo bảo kích động nhảy nhót khắp nơi, làm cho đáy mắt Dư bạo lực càng ngày càng tối, chỉ hận không thể đá người đi nhanh nhanh dùm.

Dư xấu tính cười nhẹ trở lại trong tiềm thức nhường vị trí cho Dư bảo bảo.

- ...



- ...

Hai người một bạo lực, một xấu tính nhìn nhau không nói một lời.

- Nhìn cái gì mà nhìn, biến qua một bên.

Dư xấu tính trừng mắt, Dư bảo bảo vừa đi nơi này lập tức rơi vào tĩnh lặng, không ai nói một lời. Dư bạo lực hừ lạnh quay người tìm một chỗ ngồi xuống nhìn chằm chằm bàn tay mình.

Hai người mỗi người một đầu cách nhau thật xa. Không giống sự yên tĩnh bên này, Dư bảo bảo vừa ra ngoài đã tò mò nhung ngó khắp nơi, nó dẫm lên người Âu Mặc thậm thà thậm thụt từng bước nhảy lon ton xuống giường.

- Dơi nhỏ, cậu tỉnh sớm thế.

Dư bảo bảo quay đầu nhìn đứa bé vừa mới tỉnh ngủ. Không biết trong đầu nó nghĩ gì mà quay đầu chạy ta bên ngoài.

- Dơi nhỏ?

Âu Mặc lo lắng bò dậy đuổi theo, Dư bảo bảo theo trí nhớ của nguyên chủ chạy đến nhà bếp lấy một đống thức ăn rồi chạy ta ngoài.

- Hửm? Con Dơi này ở đâu ra, dám ăn cắp đồ ăn của điện hạ.

Người làm bếp nhìn chằm chằm Dư bảo bảo, đúng lúc này bên ngoài xuất hiện một người nam nhân, người làm bếp vừa thấy người đó lập tức cúi đầu hành lễ.

- Vạn đại nhân.

Vạn Nhiên - Thuộc hạ đắc lực của Lạc điện hạ, là người duy nhất đi theo điện hạ lâu nhất và cũng là người thân cận, biết được bí mật đa nhân cách của nguyên chủ.

- Lui ra đi.

Dư bảo bảo thấy người quen liền thả lòng lắc la lắc lư mang theo đồ ăn đi đến trước mặt Vạn Nhiên.

- Điện hạ, người khiến ta tìm người thật lâu.

- Có chuyện gì?

Nghe giọng nói non nớt đầy mùi trẻ con từ Dơi nhỏ phát ra, Vạn Nhiên vô thức bật cười, y cúi đầu xuống vươn tay ta.

- Tiểu điện hạ của ta, đi thôi.

Dư bảo bảo bĩu môi trèo lên tay y, lắc lắc cái đầu nhỏ của mình nói:

- Tiểu nô lệ của ta chưa ăn sáng, ta lấy đồ ăn cho hắn.

Ý cười trên mặt Vạn Nhiên càng sâu, y chạm nhẹ vào vành tai Dư bảo bảo, sủng nịnh nói:

- Để tôi giúp ngài đưa cho tiểu nô lệ, còn giờ...

Vạn Nhiên phun khí nóng vào vành tai Dư bảo bảo khàn khàn nói:

- Còn giờ... chúng ta về nhà được chưa?

- ... Ừm, được, về nhà, về nhà...

Dư bảo bảo đập cánh ngốc nghếch gật đầu một cái rụp. Đáy mắt Vạn Nhiên càng trở nên dịu dàng, điện hạ của y, chỉ có lúc biến thành nhân cách này mới đáng yêu như vậy, khiến y... nhịn không nổi mà nảy sinh d*c vọng không đáng có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.