Mặc cho Lam có tỏa ra sát khí đáng sợ ngần nào, Quân vẫn cố gắng đứng yên không lộ ra chút sợ hãi.
“Nhóc không sợ à?”
“Dù có chút bất kính, tôi biết Lam tiền bối sẽ không làm thế nên mới tới đây”
Mắt Quân kiên định, vì cô biết tất cả về người này, cả quá khứ lẫn... tương lai.
Nói chính xác hơn, quái vật ăn thịt trong truyền thuyết mà người đời đồn đại thực chất lại chính là thần bảo hộ khu rừng này. Dù đúng là Lam chính là quái vật cấp S hóa thành, nhưng cũng chính Lam đã bảo vệ khu rừng nơi đây bình yên qua bao năm chứ không hề như truyền thuyết.
“Lam tiền bối không những không phải hung thủ cho chuyện ồn ào lần này mà ngược lại còn tình nguyện ở lại nơi đây để bảo vệ, tôi biết rõ điều đó.”
-”Ồ?”
“Nay mọi việc đã bắt đầu có dấu hiệu tệ hơn nên tiền bối cũng không thể ở lại đây mãi được, vì thế đề nghị của tôi cũng không hẳn là chênh lệch” Quân đề nghị.
Lam khẽ nhìn ra nơi xa, mặc kệ Quân đã biết nhiều điều nhưng anh vẫn trầm ngâm không chút thắc mắc.
“Đúng vậy, cũng đã lâu ta không ra ngoài rồi” Lam cảm thán.
“Thanh Quân, nhóc con nhà ngươi đã có gan vào tận đây rồi thì đừng hối hận.”
“Tuyệt không đổi!” Quân khẽ cười, Lam nói như thế tức nghĩa là anh ta cũng đã đồng ý đi theo cô rồi.
Lúc mới bước vào đây, cô cũng ngầm hiểu rằng Lam muốn gặp mình. Vì xung quanh nơi này kết giới tầng tầng lớp lớp, không phải ai cũng vào được. Đừng nói là con người, đến một con chim bay cũng không thể phát hiện nơi này được.
“Được rồi, nhóc có nhẫn không”
“Có” Quân giơ tay ra, cô trước đó đã chuẩn bị đầy đủ các vật để khắc chế yêu thú để phòng hờ, chiếc nhẫn này được thiết kế riêng để nhốt chúng, nhưng có lẽ dạng như Lam tiền bối thì không thể nhốt nổi đâu, trừ khi người đó tự nguyện vào đây.
Một luồng sáng khẽ chui vào trong chiếc nhẫn, Quân nhẹ nhàng đeo lên tay rồi thầm thắc mắc.
“Lam tiền bối... anh ta mang cả ngôi nhà lúc nãy vào trong nhẫn nhốt yêu rồi?”
Đứng trước bãi cỏ xung quanh là rừng núi hoang vu, tiếng gió nhẹ thổi làm lay động đám cỏ lau cao tới đầu gối, mà ngôi nhà lúc nãy cô vẫn đang đứng nay đã mất dạng, Quân cũng bất lực cảm thấy thực sự phục vị cao nhân này.
Giơ tay lên chắn lại sợi sáng từ mặt trăng sau khi mây tan mất, Quân thầm mừng cho quyết định của mình.
“Lam tiền bối phải rất lâu sau mới xuất hiện trong cốt truyện chính, cho nên hiện tại mình vẫn chưa bị hệ thống trừng phạt”
Tuy vậy đây chỉ là giải pháp tạm thời, Quân biết chắc rằng tới thời điểm đó, hình phạt dành cho cô không chỉ dừng lại ở nỗi đau thể xác thôi đâu, có lẽ là thứ gì đó tệ hơn nhiều.
“Ha--” Quân thở dài, cô nhìn về nơi phát ra nguồn sáng duy nhất trên bầu trời.
-----
“Chuyện lần này chắc chắn có hiểu lầm. Tuy nhiên không thể phủ nhận con trai tôi đã gây ra chuyện đe dọa đến tính mạng của các vị công tử đây...”
Gia chủ nhà họ Lý - Lý Nghiêm đứng trước đám thiếu gia vừa mới được đưa trở về, mặt sa sầm nói:
“Tôi chắc chắn sẽ có câu trả lời công bằng với gia đình của các vị, còn bây giờ... người đâu!”
Lão vừa phất tay, một tốp người hầu bước ra.
“Đưa cái vị thiếu gia về phòng nghỉ ngơi”
Ai cũng đã mệt mỏi, gia thế của họ Lý cũng không phải dạng tôm tép gì nên nếu ông ta đã nói vậy thì mấy tên công tử thế gia cũng ngại gây thêm phiền toái. Tất cả đã tản đi nghỉ ngơi gần hết thì đột nhiên có một người nói vọng lên.
“Lý gia chủ, việc này đương nhiên không thể tính hết lên đầu ông, tuy nhiên việc ảnh hưởng đến tính mạng của bao công tử thế gia như này, làm sao dễ dàng bỏ qua được?”
Lý Nghiêm vốn đã chuẩn bị đi, thế mà còn nghe tên nào đó nói năng bất kính khiến lão khó chịu vô cùng, tuy nhiên lão vẫn kiềm chế mà hỏi:
“Bảo Thiên thiếu gia, cậu có chuyện gì?”
Thanh Quân lúc này đã bị kiểm soát trở lại, chỉ có thể như mượn mắt nam chính mà quan sát sự việc xung quanh.
Bảo Thiên giơ cánh tay trái lên cao, khi cánh tay áo trôi xuống để lộ phần cánh tay.
Tiếng bàn tán vang lên, Lý Nghiêm cau mày.
“Vết thương này, nhìn có vẻ không giống bị gây ra trong rừng lúc nãy”
Trên phần cánh tay bị lộ ra là một vết thương dài nhưng đã gần hồi phục hoàn toàn, nhìn là biết không phải hậu quả do cuộc đi săn.
“Không, đây là vết thương do người nhà họ Lý các người gây ra” Bảo Thiên tiếp.
“Họ Lục, cậu có ý gì?”
“Chẳng phải quá rõ rồi sao, có một người đã làm việc này, tôi vẫn còn nhớ rõ mặt”
Lý Nghiêm biết tên Lục Bảo Thiên này đã không ít lần gây rắc rối nổi tiếng cả thành. Nếu hôm nay bị tên này chỉ ra có người nhà họ Lý đã gây tổn hại đến hắn thì ông ta biết ăn nói thế nào với Lục gia.
“Nếu đã vậy, thì mời công tử chỉ mặt người đó” Ông ta đáp.
-“Lôi ra đây!”
Ngay lập tức người đó đã bị lôi xềnh xệch ra trước mặt Lý Nghiêm.
Mất cả một lúc, ông ta mới nhớ ra con nhóc này.
“Ra là con của một vợ lẽ mất cách đây vài ngày. Mày gây ra chuyện này sao?”
Kim Hạ lúc này bị đánh chảy m.á.u bên khóe miệng vì bị đám người của Thiên khống chế. Nghe vậy nhưng cô vẫn im lặng không nói.
Bảo Thiên: “Cách đây vài ngày trước, Lý Gia Hoa, đích nữ của Lý gia chủ đây đã đến biệt thự Lục gia của tôi. Lý Kim Hạ cũng nằm trong đám nha hoàn đó”
Liếc mắt nhìn Hạ, Bảo Thiên nói tiếp:
“Trong địa bàn của nhà họ Lục, con nhãi này thế mà dám cầm d.a.o gọt hoa quả tấn công tiểu thư Gia Hoa, vì đỡ một nhát đ.â.m này nên tôi đã bị thương, dù không phải chuyện gì to tát....”
Hắn đề nghị:
“Lý trưởng bối, dù đã dám làm chuyện như thế thì cũng nên cần dạy dỗ lại. Nếu ông muốn đền bù thì tôi có đề xuất thế này, dù sao nó cũng chỉ thuộc tầm nha hoàn trong phủ, thế thì bán nó cho tôi đi, tôi muốn đem nó về Lục gia”
Lúc này ai cũng biết rõ, tên Bảo Thiên này đang muốn trả thù đây mà...
Mặt Lý Nghiêm có hơi tối đi, bây giờ ai cũng đã biết ít nhất con bé này là tiểu thư phủ họ Lý, bây giờ lại để một tên ăn chơi như Thiên nói muốn dẫn đi làm nha hoàn. Nói như thế không tránh khỏi lời đồn không tốt về ông ta, thế nên Lý Nghiêm vội sửa lời:
“Thiên thiếu gia nhầm rồi, mẹ của nó đúng là vợ lẻ của tôi trước kia. Nhưng ả ta lăng loàn không giữ phẩm hạnh đã có bầu trước cưới. Cho nên đứa nghiệt chủng này... cũng không tính là tiểu thư họ Lý!”
Vừa dứt câu, Hạ không tin vào tai những lời vừa nghe mà tức giận quát lớn:
“Tên khốn!! Chẳng phải là ông...Aaa!”
Chưa nói xong Kim Hạ đã bị tên hộ vệ bên cạnh Bảo Thiên dùng chân đạp mạnh khuôn mặt xuống nền cát phía dưới, khiến cô không thể nhúc nhích thêm tấc nào.
Bảo Thiên cười mỉa mai, hắn ta lấy làm thú vị trước cách chối bỏ của lão già Lý quỷ quyệt này.
Lý Nghiêm đứng giữa đám công tử thế gia dõng dạt tuyên bố:
“Nếu đã là một đứa dư thừa như vậy, Thiên thiếu gia đây cứ tùy ý đem đi”
Tiếng cười khúc khích vang lên khắp phía, từ những tên giàu có cho đến kẻ hầu người hạ khắp Lý phủ đều không một chút xót thương, chúng ngược lại còn cợt nhã cả người đã chết!
Âm thanh ấy cứ như phát ra từ ma quỷ làm Kim Hạ tức đến mức cắn chặt răng đến bật cả máu. Cô giãy giụa cố gắng chống hai tay muốn đứng dậy, nhưng cứ nhích thân lên được một chút, tên hộ vệ lại đạp cô xuống sâu hơn.
Thanh Quân lúc này đã sốt ruột muốn chết, cô thực sự muốn làm gì đó nhưng cô không tài nào kiểm soát cơ thể được.
Bảo Thiên cười rồi chắp tay nói với Lý Nghiêm:
“Vậy... tôi xin phép đi trước”
“Đưa đi!” Cậu ra lệnh cho tên thuộc hạ lúc nãy, xe của Lục gia cũng đã đến đón nên đám người nhà họ Lục đi theo sau lưng Bảo Thiên bắt đầu khởi hành về lại biệt phủ.
“Chậc!” Việt Trung lúc nãy giờ theo dõi diễn biến phải thốt ra câu chửi thề.
Xoay người cùng thuộc hạ, hắn tự cưỡi xe đi mất mà không chào hỏi tiếng nào. Rất giống bản lĩnh của hắn xưa nay. Lý Nghiêm cũng cho người dọn dẹp mọi thứ, đau đầu bước đi.
Dưới ánh bình Hạ vừa mới ló dạng của mặt trời chiếu sáng cả con đường về phủ. Một biến chuyển mới cũng sắp xảy ra, là một bước ngoặc xoay chuyển chuyến hành trình này của Thanh Quân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]