Mặc cho Lam có tỏa ra sát khí đáng sợ ngần nào, Quân vẫn cố gắng đứng yên không lộ ra chút sợ hãi.
“Nhóc không sợ à?”
“Dù có chút bất kính, tôi biết Lam tiền bối sẽ không làm thế nên mới tới đây”
Mắt Quân kiên định, vì cô biết tất cả về người này, cả quá khứ lẫn... tương lai.
Nói chính xác hơn, quái vật ăn thịt trong truyền thuyết mà người đời đồn đại thực chất lại chính là thần bảo hộ khu rừng này. Dù đúng là Lam chính là quái vật cấp S hóa thành, nhưng cũng chính Lam đã bảo vệ khu rừng nơi đây bình yên qua bao năm chứ không hề như truyền thuyết.
“Lam tiền bối không những không phải hung thủ cho chuyện ồn ào lần này mà ngược lại còn tình nguyện ở lại nơi đây để bảo vệ, tôi biết rõ điều đó.”
-”Ồ?”
“Nay mọi việc đã bắt đầu có dấu hiệu tệ hơn nên tiền bối cũng không thể ở lại đây mãi được, vì thế đề nghị của tôi cũng không hẳn là chênh lệch” Quân đề nghị.
Lam khẽ nhìn ra nơi xa, mặc kệ Quân đã biết nhiều điều nhưng anh vẫn trầm ngâm không chút thắc mắc.
“Đúng vậy, cũng đã lâu ta không ra ngoài rồi” Lam cảm thán.
“Thanh Quân, nhóc con nhà ngươi đã có gan vào tận đây rồi thì đừng hối hận.”
“Tuyệt không đổi!” Quân khẽ cười, Lam nói như thế tức nghĩa là anh ta cũng đã đồng ý đi theo cô rồi.
Lúc mới bước vào đây, cô cũng ngầm hiểu rằng Lam muốn gặp mình. Vì xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-day-bao-nu-chinh-huong-thien/3715914/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.