Chẳng mấy chốc, dù Tô Khinh Trần có chống đối đi chăng nữa, ngày đại hôn của chàng và Ngũ hoàng nữ Ôn Như Thị vẫn phải đến.
“Con trai của ta, đến phủ hoàng nữ rồi không thể tùy hứng như thường ngày có biết không? Tuy Ngũ hoàng nữ thích con, nhưng rốt cuộc cũng là người trong hoàng tộc…” Vừa nghĩ đến con mình từ nay về sau phải chung sống với Ngũ hoàng nữ ương ngạnh kia, Tô phụ không thể nén được bi thương, nhịn không được xoay lưng lau nước mắt.
Tô Khinh Trần áo đỏ tóc đen, ngồi yên giữa gấm vóc rực rỡ trên kiệu. Cách màn che đỏ thắm, gương mặt tuấn tú của chàng mơ hồ, ánh mắt không hiện vui buồn.
Xe ngựa chuẩn bị xuất phát, âm thanh trầm thấp êm ái của Tô Khinh Trần từ từ vọng ra: “Khinh Trần hiểu, phụ thân đừng lo lắng.”
Chàng hiểu, từ nay về sau chàng chỉ có thể dựa vào chính mình. Tô phủ đã không thể trở thành là nơi chống lưng chở che cho chàng, chuyến đi này, sống hay chết đều là người của Ôn gia. Chàng chỉ là, có hơi mờ mịt…
Bánh xe cuồn cuộn, bên tai là tiếng nhạc vui vẻ. Hai bên đường, đám người xem náo nhiệt rộn ràng nhốn nháo, náo động ồn ào, trong và ngoài kiệu giống như hai thế giới.
Đội ngũ đưa gã bên kia chậm chạp chưa tới, Ôn Như Thị không kiềm chế được, bỏ mặc đám người đến ăn mừng mà chạy đến trước cửa nhìn quanh nhiều lần: “Sao lâu vậy? Chẳng lẽ do đường phố đông đúc quá?”
Vi Thanh Lâm trêu chọc huých vai nàng: “Bây giờ cách giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cuu-vot-nam-phu/1715377/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.