Võ nghệ của Minh Phượng đúng là không phải nói chơi, chẳng cần dùng thang, giậm chân phải một cái đã tung người bay lên đầu tường. Nàng núp trên tường nhìn quanh một chốc, quay đầu thì thầm ra hiệu: “Chủ nhân, ở trong không có ai.”
Ôn Như Thị chậm chạp bò lên thang, cẩn thận bám vào mái ngói nhìn xung quanh: “Viện của Tô công tử ở đâu? Chỉ ta xem.”
“Bên trái tòa nhà này ạ.” Minh Phượng khẽ đáp.
Ôn Như Thị nhìn theo hướng tay nàng chỉ, lướt qua hồ nước nhỏ nhắn xanh biếc, sau bóng cây thấp thoáng một tiểu viện cỡ trung thanh nhã. Ôn Như Thị hăng hái chìa tay ra, “Lại đây lại đây, nhanh nhanh đỡ chủ nhân của ngươi xuống.” Nàng vốn không thích thâu hương trộm ngọc, nhưng nếu đối tượng là Tô Khinh Trần thì… hmm, đấy lại là chuyện khác.
Cứ nghĩ tới chuyện bản thân sắp gặp chuyển kiếp của Hậu Khanh hung hăng, Ôn Như Thị lại muốn ngửa mặt lên trời cười ha hả. Nam nhược nữ cường rất tốt nha, rất cmn có cảm giác thành tựu hê hê hê!
Ôn Như Thị được Minh Phượng đỡ eo nhảy vào trong chợt thấy tên người hầu hôm qua đang cõng thứ gì đó vuông vuông bước ra cổng viện, nhìn thì có vẻ là một cây đàn cổ. Đi cùng là Tô Khinh Trần!
Mắt Ôn Như Thị sáng lên, đến khi biết chắc cả hai đang đi tới nhà thủy tạ giữa hồ, nàng nghiêng đầu thầm dặn dò Minh Phượng vài câu. Đợi tới khi Minh Phượng khuất bóng sau rặng cây cảnh, nàng mới thong thả chỉnh lại tay áo, bước khỏi bụi hoa, từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cuu-vot-nam-phu/1715369/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.