Edit: rika121097
Beta: Gian phi
Năm ngày sau diễn ra hội thơ Tây Sơn, dường như cả thế giới đều biết nàng và Tô Khinh Trần xích mích, bạn xấu của nàng vừa thấy mặt nàng đã hỏi thẳng.
“Tên què này chắc chắn sẽ tránh xuất hiện trước mặt người khác, hay là chúng ta nhân lúc hắn đi một mình, đánh ngất rồi trói hắn xuống núi?” Thứ nữ của Uy Vũ Hầu – Vi Thanh Lâm mặt tròn, cười nịnh nọt: “Đến lúc đó, người muốn xử hắn hắn thế nào thì xử như thế, ta đảm bảo người ở đây không ai dám hó hé.”
Ôn Như Thị nghe vậy cau mày, hai chữ “tên què” này thực sự không dễ nghe.
Nếu quả thực Tô Khinh Trần bị trói sẽ ngoan ngoãn nghe lời nàng, thì nàng bất chấp thể diện làm mấy việc buồn nôn ấy có hề gì? Chỉ sợ hắn là người tính tình cứng cỏi, lỡ không may chữa lợn lành thành lợn què, nàng biết tìm ai than khóc đây?
Đúng là vật họp theo loài, nhìn dáng vẻ bỉ ổi của Vi Thanh Lâm đã biết không phải người tốt. Ôn Như Thị rất buồn rầu, cầu mong hình tượng của nàng trong mắt Tô Khinh Trần không tệ hại như thế này.
Ôn Như Thị bước nhanh đến trước gương, nhìn kỹ trang phục của mình, cẩm y tóc đen, môi hồng răng trắng, nhìn qua vừa tao nhã, vừa không mất vẻ quý phái. Còn may còn may, khuôn mặt nhìn không đáng ghét như Vi Thanh Lâm.
“Ngươi còn làm gì nữa vậy? Quyết cho mau còn bắt tay vào làm ngay, nếu chậm là không bắt được tên què kia đâu.” Vi Thanh Lâm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cuu-vot-nam-phu/1715366/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.