Edit: Mun chiêu nghi
Beta: Ca chiêu nghi
Cảm giác bước từ thiên đường xuống địa ngục ra sao? Rốt cuộc Ôn Như Thị cũng cảm nhận được khi bay cách đại doanh của Xi Vưu mấy ngàn dặm.
Hậu Khanh càng bay càng chậm, càng bay càng chậm, cuối cùng dần dừng lại ở một đỉnh núi.
Ngày ấy sắc trời mịt mù, từng tầng mây đen nặng nề trôi giữa không trung, không có lấy một tia nắng. Dường như giữa trời đất bao la chỉ còn lại bốn người bọn họ trên đỉnh núi vắng lặng.
Hậu Khanh đứng đối diện nàng, đôi mắt màu xám tro của hắn nay lại đỏ sậm, có làn khói đen quỷ dị tràn ra từ khóe mắt và người hắn. Nó vòng quanh cơ thể, bốc hơi như sương. Thái dương hắn nổi gân xanh, những chiếc vảy màu đen tinh mịn dần dần xuất hiện, chậm rãi che phủ da thịt hắn.
Đây không phải là Hậu Khanh mà bọn hắn quen thuộc, hình dạng hắn bây giờ đã có chiều hướng nghiêng về Ma tộc.
“Xin lỗi.” Hắn nói.
Nụ cười của hắn vẫn dịu dàng như cũ, nhưng khuôn mặt lại hung ác vô cùng. Tia hi vọng ẩn náu nơi đáy mắt hắn đã tan biến, “Ta nghĩ rằng, ta không thể cùng ngươi quay về được nữa rồi.”
Bọn họ đều tưởng rằng, có thể mang hắn đi là đã đặt một dấu chấm hết hoàn hảo cho tất cả mọi chuyện. Đáng tiếc, thần tiên rơi vào ma đạo sao có thể chỉ mất trí nhớ thôi đâu. Mỗi cách Trác Lộc càng xa, dòng máu nóng bỏng trong cơ thể lại càng sôi sục mãnh liệt hơn, tới lúc này, hắn đã sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cuu-vot-nam-phu/1715361/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.