Edit: Uyên tần
Beta: Gian phi
Nhận được thư báo tin Hậu Khanh tới Đông Di, Hậu Thổ nhanh chóng báo tin cho Hoàng đế.
Hoàng đế chuẩn bị sẵn sàng, giăng lưới chờ tên Hậu Khanh tự ý rời đội ngũ này đến nơi, lập tức chỉnh đốn lại hắn.
Ít nhất không thể để người khác học theo hắn rồi không coi pháp lệnh ra gì. Nếu không, vừa lên chiến trường thì chỗ này ít đi hai người, chỗ kia mất đi mấy người, loạn, loạn!
Hoàng đế quyết định, lần này không thể nể mặt Viêm đế mà nương tay. Dẫu không thể bắt Hậu Khanh cúi đầu trước toàn quân, cũng phải lập quân lệnh, bảo đảm không tái phạm.
Hoàng đế chờ, chờ đến hoa cúc vàng cũng héo, nhưng một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua… Mười ngày sau cũng không thấy bóng dáng Hậu Khanh!
Hoàng đế giận dữ gửi thần tin cho Hậu Thổ, ngôn từ rất gay gắt. Lần này Hậu Thổ không hay biết gì, hoàn toàn vô tội. Hắn đang ngồi ngay ngắn xử lý việc công, bỗng chốc thần tin bay từ phía chân trời lọt vào lòng bàn tay. Hắn miễn cưỡng mở ra, suýt chút bị giọng gào thét cao vút của Hoàng đế doạ giật mình.
Hắn vội vàng vẽ hồ lô, nhanh chóng đưa tiếng rít gào vào thần chú rồi gửi cho đệ đệ. Hậu Thổ nghĩ, báo bình an cũng được, nhận sai cũng được, nếu thực sự có việc quan trọng không thể trì hoãn, ít nhiều phải nhắn lại một câu.
Đợi hơn nửa buổi, vẫn không nhận được lời nào của Hậu Khanh.
Em trai lớn rồi, không biết đến anh trai nữa! Nhớ năm xưa, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cuu-vot-nam-phu/1715341/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.