Edit: Huyền quý tần Beta: Gian phi Ly rượu bị cô đẩy nhẹ, rượu trong ly vương ra ngoài, chảy dọc ngón tay thon dài tái nhợt của anh. Angus bất đắc dĩ nâng ly rượu. Đôi mắt cô trong trẻo như trăng, đôi môi xinh đẹp như đóa hoa nở rộ, tựa như chỉ cần anh thoáng cúi đầu là có thể hái xuống. Nhưng, thực tế là, tên ma cà rồng “thiện chiến” trên cả chiến trường và tình trường, rơi vào tình cảnh này lại cứng đờ cả người. Xúc cảm ấm áp mềm mại trong ngực cô dịu dàng ngẩng đầu đầy chờ mong, gương mặt xinh đẹp, nhưng cũng thật xa lạ. Trong thoáng chốc, bỗng nhiên Angus không biết nên nói gì. Thấy anh hồi lâu không cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi mình, biểu cảm cũng không vui sướng như cô tưởng tượng, Ôn Như Thị dừng lại chốc lát. Cô chủ động nhón chân, hôn nhẹ lên cằm anh, dịu dàng nói: “Sợ à? Hay là… không thích dáng vẻ của em bây giờ?” Angus ngượng ngập ho khan, nhẹ nhàng đẩy Ôn Như Thị: “Không phải…” Được rồi, anh không thể không thừa nhận, anh thực sự bị dọa. Anh xoay người, đặt ly rượu xuống, cầm khăn tay, cúi đầu lau tay, “Anh nghĩ có lẽ chúng ta nên bồi dưỡng tình cảm một chút.” “Vì sao?” Ôn Như Thị nghi hoặc bước lại gần. Bồi dưỡng tình cảm hơn ba trăm năm vẫn chưa đủ? Vậy khoảng thời gian trước đó, vì sao anh lại điên cuồng đến vậy khi cô bị hại? Ôn Như Thị nghĩ, rõ ràng Angus cũng yêu cô, trước giờ phong cách của anh đâu phải chuyện đã xảy ra ngay trước mắt lại lùi bước? Anh nghiêng đầu không dám nhìn cô, vành tai trắng nhợt hơi ửng đỏ, “Em rất tốt, nhưng…” Angus há miệng, dường như muốn tìm một từ ngữ thích hợp để diễn tả, nhưng cuối cùng không tìm được. Anh rối rắm nhíu mày, cố gắng dùng lời lẽ uyển chuyển để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của Ôn Như Thị, “Chuyện này, ngu, có lẽ em hiểu, anh không thể quen thuộc với một gương mặt hoàn toàn xa lạ ngay lập tức được, càng làm việc đó với em…” “Việc đó là việc gì?” Mới hôn một chút mà thôi, cô còn chưa tính chuyện lăn giường với anh, trong đầu tên khốn này nghĩ cái quái gì vậy! Ôn Như Thị nhíu mày, “Chẳng phải ngày trước lêu lổng ở ngoài, năng lực thích ứng của anh rất mạnh à, khi đó em đâu thấy anh cần làm quen với các cô ấy rồi mới xuống tay.” Thật khiến người ta đau đầu. Người phụ nữ này biết rõ anh, lịch sử đen tối của anh lại quá nhiều, nhiều đến mức chính anh cũng không thèm giấu giếm nữa. Giờ phút này, Angus rất hối hận vì mấy năm qua phóng túng, để bây giờ bị cô làm cho dở khóc dở cười. Anh dứt khoát quay đầu lại, bực mình trừng mắt nhìn cô: “Ngu, sao có thể giống nhau được?” Khi đó, vốn dĩ anh đâu có để tâm đến họ. Bất kể tên đối phương là gì, khuôn mặt ra sao, trong mắt anh, các cô đều chỉ là túi máu di động mà thôi, không chút khác biệt. Ai lại có tình cảm với đồ ăn của mình? Cho dù có, cùng lắm chỉ là chút thương tiếc dối trá trước khi kết liễu sinh mệnh của đồ ăn mà thôi. Ôn Như Thị nhìn anh, tỏ rõ sự không hài lòng với lời giải thích của anh. Angus hít sâu một hơi, dù thế nào cũng không giống lúc quyến rũ người phụ nữ khác. Trước mặt Ôn Như Thị bụng đầy ý xấu, có lẽ anh tự thao thao bất tuyệt về lịch sử đen của mình còn dễ nghe hơn những lời chân thành cảm động. Chẳng lẽ đây chính là kết cục của anh khi động tâm? Thực sự là báo ứng… Angus không còn lời gì để nói. Anh xoa xoa gân xanh hằn lên ở thái dương, cuối cùng đành thỏa hiệp đầu hàng. So với vẻ ngoài mới của Ôn Như Thị, anh quan tâm một vấn đề khác hơn. Angus ôm cô vào lòng, khô khan đổi đề tài, “Em còn chưa nói với anh, thân thể này ở đâu ra.” Ôn Như Thị bĩu môi, nhạt nhẽo vùi đầu vào ngực Angus. Cô biết sớm muộn anh cũng sẽ hỏi. Cô nắm chặt vạt áo anh, giọng đều đều: “Ethel đưa.” Ôn Như Thị một năm một mười liệt kê những điều kiện của Ethel, nhưng lại lược bỏ lý do thật sự khiến cô muốn bắt cóc Archibald để uy hiếp. Hồi lâu không thấy Angus đáp lại, cô vừa định ngẩng đầu, chợt nghe anh thấp giọng nói: “Ethel sẽ không làm việc mà không chuẩn bị đường lui, ngày mai bảo Meryl kiểm tra thân thể này một chút. Về phần đáp ứng những điều kiện của cô ta, anh và Cecil sẽ xử lý, bọn em không cần nhúng tay.” Đúng là người đàn ông của cô, suy nghĩ rất linh hoạt, phán đoán rất chuẩn! Khóe môi Ôn Như Thị nhẹ nhàng giương lên, vui vẻ nở nụ cười: “Biết rồi, tất cả nghe anh.” Nhưng dù biết Ethel có động tay động chân, thì Meryl cũng không kiểm tra được gì. Vào khoảnh khắc tiến vào thân thể này, Ôn Như Thị đã hiểu lý do vì sao Ethel đột nhiên trở nên “tốt bụng”, vội vàng hợp tác với các cô như vậy. Không chỉ đơn giản là tìm người kìm hãm Archibald, nếu thành công thì không sao, nếu thất bại, kế hoạch đêm nay mới là đường lui thật sự của Ethel. Cô và Meryl đều nhầm lẫn, tưởng rằng linh hồn trong thân thể này bị áp chế đến mức yếu nhất, nhưng thực tế, thân thể này vốn dĩ không có linh hồn. Nếu thực sự như Ethel nói, Meryl là phù thủy, tự cô ấy cũng có thể giải trừ liên kết mà Enoch hạ xuống các cô. Ôn Như Thị trào phúng nheo mắt, nếu cô không tồn tại ở thế giới này bằng trạng thái linh hồn lâu đến vậy, chưa chắc đã nhận ra sự bất ổn trong thân thể này. Nhưng Ethel cũng đánh giá quá thấp năng lực của cô. “Angus.” Ôn Như Thị ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang suy tư, cô cười khẽ, nhẹ giọng làm nũng. Giọng nói mềm mại như nước suối trong, dịu dàng như mật ngọt, thấm vào tận tâm gan, “Em vừa nói với Meryl, tối nay em không về phòng cô ấy nữa. Đêm nay em muốn ngủ với anh.” Angus nghe vậy sững sờ, anh vẫn còn đang mải miết suy nghĩ về âm mưu của Ethel. Một lát sau, anh mới ý thức được cô không nói đùa. Mấy ngày này, vì luôn bị Elliott nhìn chằm chằm, Ôn Như Thị vì tị hiềm, đã chuyển đến ngủ ở phòng Meryl. Trải qua xích mích lần trước, mọi người đã ngầm thừa nhận hai người là người yêu, bây giờ Ôn Như Thị đã đổi thân thể, chuyển về phòng Angus cũng không sao. Nhưng vừa nghĩ đến từ nay về sau, người phụ nữ ngu ngốc này sẽ cùng chung chăn gối với anh… Không phải Belinda, cũng không phải mèo. Gương mặt tái nhợt của Angus dần dần đỏ lên. Một lúc lâu, Angus mới chậm rãi “Ừ” một tiếng. Anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, nở nụ cười dịu dàng. Như vậy cũng tốt, sớm muộn gì anh cũng phải làm quen với khuôn mặt này. Ôn Như Thị vui vẻ, vừa định nhảy lên hôn anh một cái, chợt nghe thấy Angusbổ sung một câu: “Tắm sạch sẽ mới cho lên giường.” “Vậy anh giúp em tắm nhé?” Ôn Như Thị vui vẻ, ôm lấy cổ anh trêu chọc. Nhớ tới cảnh tượng gà bay chó sủa khi giúp cô tắm ngày trước, Angus không nhịn được cười, giọng điệu lại trở về với sự thong dong bình tĩnh vốn có: “Nếu em không thẹn quá hóa giận giơ móng vuốt cào anh vì anh chạm vào chỗ không nên chạm, anh rất vui lòng giúp em.” “Cho anh đắc ý!” Ôn Như Thị đánh vào tay anh, đi về phía phòng tắm, đi tới cửa lại dừng lại quăng mị nhãn, “Ngoan ngoãn cởi quần áo chờ sẵn, tắm rửa xong, tỷ sẽ lâm hạnh cưng.” Cửa phòng tắm đóng lại, Angus nhịn không được liếc nhìn giường lớn giữa phòng ngủ, chợt thấy miệng nóng lưỡi khô. Anh vươn tay cởi khuy áo trên cổ, nghiến răng: “… Đồ ngu này.” Rốt cuộc có nên tiếp tục ý tưởng ban đầu, từ từ bồi dưỡng tình cảm trước? —— Angus cũng không xác định được. Tiếng nước chảy không ngừng trong phòng tắm, nhưng Ôn Như Thị cũng không tắm rửa. Cô đứng trước bồn rửa tay, lẳng lặng nhìn thiếu nữ trong gương. Thật lâu sau, Ôn Như Thị nhắm mắt lẩm nhẩm, thời gian trôi qua, hồn phách lưu tại trong thân thể bắt đầu dập dờn. Nhưng lát sau, khóe mắt cô lại xuất hiện vài ám văn kỳ lạ. Ôn Như Thị dừng chú, chậm rãi mở hai mắt ra. Ám văn quen thuộc của ma cà rồng xuất hiện trên mặt cô hồi lâu mới mất đi. Quả nhiên, không ngoài dự đoán, linh hồn của nguyên thân đã sớm bị tiêu diệt. Ethel ngụy trang rất tốt, bóp méo ký ức thành ký ức của nhân loại bình thường, có cha có mẹ, còn có tiểu trúc mã. Đáng tiếc, bất cứ ngụy tạo nào đều bị lột trần trước lời chú chân thật. Ôn Như Thị không tiếng động cười khẽ, thiếu nữ xinh đẹp trong gương cũng đang cười. Rốt cuộc linh hồn của Ethel đã chiếm lấy thân thể này bao lâu? 10 năm? 20 năm? Hay là… Hơn trăm năm? Enoch cùng lắm chỉ có thể giúp Ethel một thời gian. Với năng lực của anh ta, chưa thể tách linh hồn ma cà rồng để phân đến một thân thể khác. Vậy phù thủy được chọn này… Ôn Như Thị chợt nhớ tới Gloria đã phong ấn cô ở mật thất. Ôn Như Thị nhíu mày, xoay người cởi áo, bước vào bồn tắm lớn đầy nước. Ethel thực sự nghĩ rằng linh hồn của cô không đủ mạnh để loại bỏ tàn hồn của cô ta? Ôn Như Thị vốc nước lên, chậm rãi tẩy rửa thân thể mình. Nếu Ôn Như Thị là nhân loại, đúng là không đấu lại cô ta, nhưng nếu Ôn Như Thị trở thành ma cà rồng? Ôn Như Thị nhếch miệng, cô rất muốn nhìn vẻ mặt của Ethel, tưởng rằng mình chắc chắn thắng lợi, cuối cùng lại thất bại thảm lại. Hẳn là rất đặc sắc. Để kết thúc đó càng đặc sắc, cô chắc chắn sẽ bảo tồn tàn hồn mà Ethel lưu tại thân thể cô thật cẩn thận. Ôn Như Thị vui vẻ tắm rửa sạch sẽ, vừa bước ra khỏi phòng tắm, lại thấy được cảnh tượng nóng bỏng trong phòng ngủ, suýt chút bị sự táo bạo của Angus làm cho chảy máu mũi! Còn nói muốn bồi dưỡng cảm tình, còn nói gì mà người xa lạ không ra tay được?! Cô mới đi một lát, Angus liền… Ôn Như Thị thật muốn gào thét, sự ngượng ngùng mất tự nhiên vừa rồi của anh bị chó tha rồi hả?! Giờ phút này, tên khốn kia lười biếng ngả mình trên giường lớn mềm mại, toàn thân trên dưới không một mảnh vải! Không một mảnh vải!! Chỉ có một góc chăn che lại vị trí quan trọng!!! Màn đêm càng tôn lên da thịt tái nhợt của Angus, sự đối lập ấy đẹp tới mức muốn đoạt hồn người. Con ngươi Ôn Như không nhịn được di chuyển dọc theo cơ bụng của anh, khu vực chữ V bí ẩn biến mất dưới lớp chăn mỏng manh… Ôn Như Thị khó khăn giật giật ngón tay, cô xấu hổ nhận ra, chính mình lại có chút kích động muốn xông tới vén chăn lên nhìn kỹ một chút. Dường như Angus rất hài lòng với biểu cảm ngây ngốc của cô. Đôi môi duyên dáng của anh chậm rãi hiện lên một nụ cười ưu nhã, giọng nói trầm thấp xáo động lòng của người, nhưng lời nói lại vô sỉ vô cùng: “Anh vừa cẩn thận suy nghĩ, đã vất vả đợi ba trăm năm, không thể lãng phí được.” Ôn Như Thị bóp trán, tên yêu nghiệt này! Cô thật sự không HOLD được…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]