Edit: Uyên tiệp dư
Beta: Gian phi
Nửa đêm, trên bầu trời không chút ánh trăng, rừng cây lẩn trong bóng đêm sâu thẳm, cành lá vươn ra như những móng vuốt nhọn hoắt nhăm nhe giữa không trung.
Dưới mặt đất, hơn nửa quần áo của anh nhuộm màu đỏ sậm, Angus quỳ trên mặt đất, anh như chết lặng, cố gắng gom lại phần nội tạng đã vỡ vụn rơi rớt bên ngoài, cẩn thận nâng lên, đặt trở lại bụng nó.
Nó đúng là quá ngu xuẩn, ngu đến mức không biết đau là gì!
Tại sao nó không nghe lời, tại sao lại muốn đến đây… Tâm trí Angus trống rỗng, chỉ biết máy móc đặt những mảnh thịt nát trở lại bụng nó, tựa như chỉ cần làm vậy, nó có thể hồi sinh.
Thi thể của chú mèo nhỏ nhuộm đầy máu, bộ lông màu trắng bết lại vì dính máu. Angus vươn tay, muốn lau đi vết máu trên mặt nó, nhưng càng lau, lại chỉ càng khiến màu đỏ loang ra trên lông nó.
Tại sao nó vẫn chưa tỉnh?
Angus nhẹ nhàng lay thân thể bất động của nó, nên về nhà thôi, mèo ngốc, mau đứng lên nào. Đầu nó rũ xuống, lắc lư theo động tác của anh.
Sự kinh hoảng bắt đầu tràn ra trong lồng ngực Angus, anh thở hổn hển, ôm lấy ngực mình, nơi đó rất đau, đau như có người tàn nhẫn bóp nát.
Tại sao lại đau như vậy? Angus không hiểu, đôi mắt anh đỏ sậm như nhỏ ra máu.
Angus cố gắng phủ định thứ tình cảm xa lạ kia, nhưng rồi lại chẳng biết mình đang phủ định điều gì. Tiếng kêu rên trầm thấp tràn ra từ miệng anh, phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cuu-vot-nam-phu/1715319/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.