Chương trước
Chương sau
Edit: Pi sà Nguyệt
Beta: Gian phi
“Muốn chết?!”
Angus vung chân, đá về phía Belinda.
Cú đá khiến Belinda còn đang tươi cười bay ngược ra ngoài, đập mạnh lên tường rồi rơi xuống đất, cô ta giãy dụa đứng lên, chưa kịp mở miệng thì máu tươi đã trào ra ngoài.
Chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Một người phụ nữ xa lạ bỗng dưng đến cửa tìm anh, vừa gặp mặt đã hạ sát chiêu. Ám khí rơi xuống đất là một cái cọc gỗ dài chừng hai mươi cen-ti-mét, vừa nhìn đã biết là vũ khí chuyên dụng để giết ma cà rồng. Nếu không phải Angus đang ôm con mèo nhỏ, nên trong lòng càng cảnh giác, có lẽ đã trúng chiêu rồi.
Cho dù không đâm trúng tim, cọc gỗ đâm vào cơ thể cũng sẽ hạn chế hành động của anh. Angus không sợ tính mạng mình gặp nguy hiểm, dù anh sơ sẩy, thì người nhà anh cũng không để yên. Angus hoàn toàn không bận tâm đến nguyên nhân Belinda ngu ngốc tìm tới tận cửa rồi giao đấu trực diện với anh.
—– Với một kẻ đã chết, không còn cơ hội để làm trò ngu thêm lần nữa.
Anh tiến lên một bước, cả người nhảy lên không trung, lực toàn thân hướng về đầu của Belinda! Anh ra tay không hề nhân hượng, nếu cô ta bị đạp trúng, đến đầu lâu cũng sẽ bay ra ngoài.
Ôn Như Thị được Angus ôm vào lòng bắt đầu luống cuống, giữ chặt vạt áo của anh mà giãy dụa, nữ chính không thể chết được! Nếu Belinda chết thì tất cả người chấp hành sẽ bị loại bỏ, tất cả các cô sẽ biến mất!
Nhưng Elliott càng lo lắng hơn cô, trước khi chân Angus vung tới, anh ta đã nhào tới ôm cô ta vào lòng.
Cú đá trí mạng mang theo cả sự tức giận của Angus không thể tổn hại đến Belinda, nhưng lại đạp trúng lưng Elliott. Elliott đau đớn rên một tiếng, hứng chịu đòn tấn công của anh trai mình.
Nhưng sức mạnh của anh ta và Angus vẫn có sự chênh lệch, dù đã chuẩn bị tâm lý, vẫn không ngăn được vệt máu trào ra khỏi miệng!
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khi Meryl đứng cạnh cửa kịp hồi tỉnh khỏi cơn sững sờ, trận chiến đã kết thúc rồi.
Cecil đứng bên cạnh vừa hóa hình được một nửa, trên thân thể cường tráng của anh ta còn vương vải vụn của áo sơ mi. Con người màu vàng dựng ngược của anh ta trừng mắt nhìn thằng em hai cao ngạo của mình, lại nhìn thằng em thứ ba ôm chặt “bạn mới” đã hôn mê. Bối rối hồi lâu, cuối cùng trực tiếp kéo Meryl ngồi vào bàn ăn, “Hay là chúng ta ăn tối trước?”
Angus dừng một lát, rũ mắt, lạnh lùng cúi đầu nhìn em trai, rõ ràng là quan tâm, nhưng qua miệng anh lại trở thành lời nói khinh thường: “Ngày trước không có mắt, hiện tại cũng chẳng khác gì, không chút tiến bộ.”
Elliott tự biết không nên bảo vệ người ngoài, nhưng anh ta chỉ lao tới theo bản năng. Anh ta thích cô gái này. Elliott biết rõ điều đó, anh ta không muốn Belinda chết.
Anh ta cúi đầu mím miệng, muốn nói lại thôi. Lát sau, thấy Angus không trách cứ, Elliott mới thấp thỏm ngẩng đầu nhìn sang, Angus đã ôm mèo ngồi ăn tối từ lâu.
Cảm nhận được ánh mắt anh ta, nhưng Angus không thèm nhìn anh ta, chỉ nói: “Trói người phụ nữ đó lại rồi tới đây ăn cơm, lát nữa anh sẽ xử lý em.”
Elliott thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần anh hai không so đo là tốt rồi, anh ta chỉ sợ anh em họ sẽ có hiềm khích vì chuyện này.
Anh ta cẩn thận ôm Belinda đang ngất xỉu lên ghế salon, gỡ cái nỏ (dùng để bắn cọc gỗ) giấu trên cánh tay cô ta, sau đó trói chặt tay chân cô ta lại.
Elliott vốn định bôi thuốc cho vết thương bị đá trên bụng cô ta, nhưng quay đầu thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Angus, anh ta cũng không ngu đến mức mở miệng xin trị thương cho kẻ vừa định giết anh trai mình.
“Có lẽ Belinda bị ép, hoặc cô ấy có nỗi khổ tâm, chúng ta nên cho cô ấy cơ hội giải thích.” Đưa thức ăn mỹ vị vào trong miệng, nhưng Elliott chỉ cảm thấy nhạt nhẽo nuốt không trôi.
Anh ta không ăn tiếp nữa, đứng dậy khỏi bàn ăn, cầm ly cao cổ trong tay Angus uống một hớp, máu tươi ngọt ngào thi nhau len qua nhũ đầu [1], hương vị phong phú đọng lại nơi đầu lưỡi. Elliott thở dài, buồn bã đặt lại ly rượu vào tay Angus “Em cứ tưởng chúng ta có thể kết bạn mới như trước… Xin lỗi, em không nên mời cô ấy đến.”
[1] Nhũ đầu, hay còn gọi là nụ vị giác: khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị.
Không một ai trên bàn ăn đáp lại anh ta, Cecil nhìn con gái nuôi đang vứt cà rốt sang một bên, Angus ăn mấy miếng lại thấy không ngon miệng, sau đó bắt đầu cắt thịt xông khói thành miếng nhỏ đút cho mèo ăn.
Ôn Như Thị đã lâu chưa ăn thức ăn của người, bấy giờ cũng không kịp đồng cảm với Elliott, chỉ chăm chăm ngẩng đầu chờ Angus cho ăn.
Một lát sau, khi sự đau lòng của Elliott dâng tới đỉnh điểm, Cecil mới chậm rãi cất lời, “Người có quyền cho cô gái đó cơ hội là Angus, dù sao người bị ám sát là anh hai của em, không phải anh.”
Không đợi Elliott nhìn mình với ánh mắt khẩn cầu, Angus thờ ơ lau sạch dầu mỡ trên ngón tay: “Đừng nhìn anh, anh nói rồi, tùy em, nhưng nếu có lần sau, thì dù em cầu xin thế nào cũng vô dụng, anh chắc chắn sẽ giết chết cô ta.”
Anh vốn không định giữ một mầm họa bên người, nhưng nghĩ lại, nhiều năm trôi qua, khó khăn lắm Elliott mới có cơ hội bước ra khỏi bóng ma năm đó, Angus bỗng nhiên không thể từ chối lời cầu xin của em mình.
Trong cuộc đời đằng đẵng đáng buồn của ma cà rồng, không dễ gì gặp được người trong lòng. Elliott là em trai anh, Angus không muốn cậu như mình, cậu nên thuộc về ánh sáng.
Angus không thèm để ý tới thằng em cảm ơn luôn miệng xong thì rời khỏi bàn ăn đi xem Belinda, anh chỉ cúi đầu rũ mắt, thuận tay gãi cằm con mèo nhỏ trong lòng.
Ôn Như Thị thẹn thùng híp mắt hưởng thụ một lát, sau đó mới phản ứng, cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ thực sự trở thành một con mèo ngu mất…
Nó bỗng nhiên lắc lắc đầu, đang định nhảy xuống, cách xa người đàn ông hở tý là trêu chọc nó này, nhưng cái chân vừa duỗi ra đã bị Angus kéo lại.
“Ăn no là muốn đi à? Không lẽ mày là một bạch nhãn lang [2] hả?” Angus kéo lớp da gáy mềm mại của nó, sau đó nhéo cái má mèo không thịt của nó.
[2] Bạch nhãn lang là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa.
Ôn Như Thị bất đắc dĩ quay đầu nhìn Meryl, người kia vừa nhận được tín hiệu cầu cứu của nó thì lập tức ngoảnh mặt làm ngơ, sau đó lại bắt đầu ném cà rốt trong bát ra mâm, rồi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ngồi ăn chăm chú.
Vô lương tâm, dựa vào người khác còn không bằng dựa vào mình, Ôn Như Thị chớp chớp đôi mắt xanh lam, thu vuốt lại, đệm thịt mềm mại đặt lên tay Angus, sau đó đầu lưỡi phấn hồng liếm lên đầu ngón tay anh: “Meo~~”
Angus ngẩn người, gương mặt tái nhợt hơi ửng đỏ. Mắt Ôn Như Thị sáng lên, đang định liếm thêm hai cái thì Angus thu tay lại, trực tiếp đánh lên mông mèo hai cái: “Mèo ngu, với cái bộ dạng ngu này của mày mà cũng muốn…”
Mà muốn gì? Anh không nói, ba người trên bàn ăn cũng nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, Angus không nói tiếp. Anh trực tiếp xách Ôn Như Thị đang cúi đầu đi lên lầu, “Mấy người giải quyết chuyện của người phụ nữ kia đi, chỉ cần nói kết quả cho tôi là được, không có chuyện gì thì đừng làm phiền.”
Đám người dưới lầu nhìn nhau, trên lầu, Ôn Như Thị ngoan ngoãn nằm trên bàn sách.
“Mày có biết hình dáng của mày lúc này thế nào không?” Angus dùng bút máy gõ lên mặt bàn.
Biết, không phải là con mèo sao, Ôn Như Thị càng cúi thấp đầu, “Meo~”
“Nếu biết thì đừng liếm bậy, mày có ngực không? Có mũi cao và môi đỏ hồng không? Mày có thể khiến người khác nhìn được vẻ mặt của mình à?” Nói tới đâu thì chỉ tới đó, ngòi bút của Angus chọt chọt khắp nơi.
Không có, nó chỉ có một người đầy lông. Ôn Như Thị buồn bã cúi đầu, duỗi móng vuốt chạm vào ngón tay Angus, “Meo~” nó thật sự không nên quên chuyện này, sinh vật không cùng loài sao có thể hấp dẫn nhau?
Nhưng nó cũng không tệ mà? Dù không gợi cảm thì cũng đáng yêu, đâu kém như anh nói chứ?
Angus nói với ý sâu xa “Mày còn nhỏ, chưa đến thời kì động dục, biết chưa hả?”
Ôn Như Thị liếc mắt nhìn anh: “…”
Angus lắc đầu, đặt nó lên giường, sau đó tự mình tới trước bàn đọc sách, mở máy tính.
Đêm đó, bỗng nhiên Angus không ném nó về ổ của mình, Ôn Như Thị hưởng thụ đối đãi xa hoa, được nằm trong lồng ngực anh.
Hôm sau, Angus ra ngoài, nó vội vàng bò lên bàn, mở lịch sử truy cập trong máy tính, một loạt tiêu đề xuất hiện.
“Mèo con có khả năng vào thời kì động dục sớm không?”
“Thời kì động dục của mèo có biểu hiện cụ thể gì?”
“Tôi nên làm gì khi mèo tới kì động dục?”
“Kì động dục của mèo cái bắt đầu khi nào và kết thúc khi nào?”
(Chăm sóc sức khỏe vật nuôi) “Mười cách xử lý khi mèo động dục.”

Ôn Như Thị 囧.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.