Tính đến hiện tại, tên đã lên dây thì phải bắn.
Sở Thiên Tiếu một đường chỉ huy: “Quẹo trái, sau đó đậu xe.”
Lương Thiểu xoay bánh lái, lập tức phía trước có một bãi đậu xe, ngẩng đầu nhìn toà building có chút quen thuộc.
Mặt kính thuỷ tinh phản quang ánh sáng, có chút chói mắt.
Lương Thiểu không hiểu: “Vì sao muốn cướp ở đây?” Hôm qua có kể sơ, hẳn Sở Thiên Tiếu biết nơi này là công ty của y.
Sở Thiên Tiếu cười hắc hắc, giải thích: “Đầu tiên, đây là công ty lớn nhất vùng này.
Thứ nhì, chỉ có loại công ty này mới trữ nhiều tiền mặt.
Còn nữa, có đôi khi càng nguy hiểm, càng quen thuộc thì càng an toàn, đồng sự cũ của cậu hẳn sẽ không nghĩ một người thành thật như cậu lại đi ăn cướp.
Cuối cùng, nếu cậu đến một nơi hoàn toàn xa lạ có thể lập tức tìm được chỗ cất tiền hay không? Sợ rằng qua một cửa phải mất rất nhiều thời gian đi.”
“Ách, rất có lý.” Lương Thiểu bái phục gật đầu.
“Kiểm tra đông tây một chút, sau đó tròng bít tất vào đầu, xuống xe.”
Thật sự chỉ đơn giản như vậy sao? Sẽ không bị người ta thấy chứ? Lương Thiểu trong lòng do dự. Sự tình tiến triển đến giờ cứ mơ hồ như một giấc mơ.
“Xong rồi xong rồi, xuất phát.” Sở Thiên Tiếu đã tròng bít tất bắt chuyện y. Tất chân ôm sát vào đầu trông rất buồn cười.
Tốt như vậy nha. Lương Thiểu hít sau một hơi, coi như một ngày du lịch lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cuop-tien/3100342/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.