“A” Vân Ngũ cúi đầu ngó ngó bản thân, lồng ngực thiếu niên trắng nõn nhưng cũng không gầy yếu lộ ra ngoài, gió thổi qua còn thấy hơi lạnh……
Không khí xấu hổ, Vân Ngũ khẩu đặt cây thương xuống, mới sửa sang lại quần áo, nhịn không được nói thầm nói: “Ngươi ngượng ngùng cái khỉ gì, ngươi chưa cởi truồng cùng đàn ông trong quân tắm chung à, bà mẹ nó coi chính mình như là thiếu gia……”
Cố Viễn ở trong quân không ít lần bị được kêu “Thiếu gia”, “Tiểu bạch kiểm”…… Mấy năm nay đã không còn, chợt nghe còn có vài phần hoài niệm. Y đi qua đưa thuốc cho Vân Ngũ.
“Khụ…… bôi thuốc!”
Cố Viễn lại nằm xuống chuẩn bị ngủ, Vân Ngũ cũng ngồi lại chỗ cũ, tự bôi thuốc cho mình.
Bình thuốc Cố Viễn đưa cầm trong tay cảm giác ôn nhuận tinh tế, dưới ánh lửa trên thân bình áng lên vầng sáng nhu hòa, Vân Ngũ nhướng mày, thầm nghĩ tiểu tử này không đơn giản nha, cây thương kia cùng bình thuốc này không phải là thứ mà phổ thông gia đình có thể có được.
Nhưng mà Cố Viễn là ai thì đều không liên quan đến cậu, chỉ cần Cố Viễn không phải là mọi rợ gian tế, cậu liền nhận Cố Viễn là ân nhân. Nhưng ngẫm lại lại khó chịu, tiểu tử này là công tử nhà ai trốn ra, điệu bộ này, điệu thấp xa hoa có nội hàm…… So với cậu chó má sụp đổ hoàng tử còn quý giá!
Cậu hầm hực bôi thuốc, thuốc này có mùi thanh đạm hơi đắng, còn ngửi khá thơm, bôi thuốc xong lại cẩn thận đem bình thuốc cất, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cua-do-hoang-de/857880/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.