Edit: Quýt
Beta:
======================================
Kinh thành Đại Chiêu, năm 31 Khánh An.
Bên ngoài Tuyên Chính Điện mưa gió bão bùng, tia chớp màu tím xuyên qua tầng mây âm u, mây đen phủ kín kinh thành.
Trong điện, văn võ bá quan cả đám rụt cổ giống như chim cút bị rớt xuống nước, trong cung điện to lớn yên lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, chỉ có một hai tiếng ho khan phát ra từ trong miệng hoàng đế đang ngồi trên ghế rồng.
Hoàng đế đã rất già rồi, ngồi dựa vào thành ghế, vẻ mặt hoảng sợ, thật lâu sau mới nghe thấy giọng nói thô ráp của ông ta: “Sao lại thế này? Còn không có tin tức sao? Thái Tử đâu? Dục Vương đến chỗ nào rồi?”
“Hoàng Thượng bớt giận.” Quần thần đồng loạt quỳ xuống, chỉ là trong đám đại thần trên đại điện này đại đa số đều là văn thần, một ngày không ăn uống, nói chuyện cũng liền hữu khí vô lực, chỉ qua loa có lệ.
Hoàng đế trừng mắt nhìn, nghẹn một hơi, ho khan nằm liệt trên long ỷ.
Một nội thị vội vàng tiến lên, ghé vào tai hoàng đế nói nói mấy câu.
“Để cô ta đi vào, nói cái gì mà khăng khăng phải nói ở đây?” Hoàng đế lẩm bẩm, vẻ mặt uể oải.
Hoàng đế con nối dõi đơn bạc, tổng cộng có năm đứa con trai, tranh quyền đoạt lợi nhiều năm như vậy, chỉ còn dư lại hai đứa, Thái Tử cùng Dục Vương.
Về Thái Tử, hoàng đế cũng coi như nhận biết, hắn có chút thủ đoạn, còn rất tàn nhẫn, sau lưng có thế lực mẫu gia khổng lồ, hoàng đế rất vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cua-do-hoang-de/857876/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.