Chương trước
Chương sau
Edit: Quýt
Beta:
======================================
Kinh thành Đại Chiêu, năm 31 Khánh An.
Bên ngoài Tuyên Chính Điện mưa gió bão bùng, tia chớp màu tím xuyên qua tầng mây âm u, mây đen phủ kín kinh thành.
Trong điện, văn võ bá quan cả đám rụt cổ giống như chim cút bị rớt xuống nước, trong cung điện to lớn yên lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, chỉ có một hai tiếng ho khan phát ra từ trong miệng hoàng đế đang ngồi trên ghế rồng.
Hoàng đế đã rất già rồi, ngồi dựa vào thành ghế, vẻ mặt hoảng sợ, thật lâu sau mới nghe thấy giọng nói thô ráp của ông ta: “Sao lại thế này? Còn không có tin tức sao? Thái Tử đâu? Dục Vương đến chỗ nào rồi?”
“Hoàng Thượng bớt giận.” Quần thần đồng loạt quỳ xuống, chỉ là trong đám đại thần trên đại điện này đại đa số đều là văn thần, một ngày không ăn uống, nói chuyện cũng liền hữu khí vô lực, chỉ qua loa có lệ.
Hoàng đế trừng mắt nhìn, nghẹn một hơi, ho khan nằm liệt trên long ỷ.
Một nội thị vội vàng tiến lên, ghé vào tai hoàng đế nói nói mấy câu.
“Để cô ta đi vào, nói cái gì mà khăng khăng phải nói ở đây?” Hoàng đế lẩm bẩm, vẻ mặt uể oải.
Hoàng đế con nối dõi đơn bạc, tổng cộng có năm đứa con trai, tranh quyền đoạt lợi nhiều năm như vậy, chỉ còn dư lại hai đứa, Thái Tử cùng Dục Vương.
Về Thái Tử, hoàng đế cũng coi như nhận biết, hắn có chút thủ đoạn, còn rất tàn nhẫn, sau lưng có thế lực mẫu gia khổng lồ, hoàng đế rất vừa ý hắn, mấy năm nay hắn trong tối ngoài sáng trước sau diệt trừ ba cái huynh đệ của chính mình, hoàng đế cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chỉ là Dục Vương này ……
Hôm nay đã tới giờ triều hội lại có một nửa quan viên vẫn chưa tới đủ, vắng mặt đa số là võ tướng, quan văn đứng đầu thừa tướng cũng không tới, hoàng đế đang sắp phát giận thì Ngự Lâm Quân tới báo Dục Vương tự mình dẫn đại quân vây quanh hoàng cung chặt như nêm cối, tới phía trước Thái Tử phủ, Thái Tử Phi mang theo gia quyến trốn vào hậu cung, Thái Tử thì tại Tuyên Võ Môn thống lĩnh Ngự Lâm Quân cùng Dục Vương giằng co.
Dục Vương dùng hành động cho thấy, chó cắn người thì sẽ không sủa.
Có lẽ trên tay Dục Vương cũng không sạch sẽ, cũng dính máu của huynh đệ mình.
Hoàng đế mơ mơ màng màng nghĩ, Dục Vương làm hoàng đế cũng không phải là không được, ông ta tự hỏi chưa từng đối xử khắt khe với Dục Vương, ai làm hoàng đế thì ông ta đều là thái thượng hoàng.
Ông ta ngẩng đầu nhìn đại thần bên dưới, nghĩ rằng người hôm nay không có tới đại triều hội hoặc là đã chết, bị Dục Vương xử lý, hoặc chính là người của Dục Vương. Dư lại là đám cỏ đầu tường(chỉ những người ba phải, không có lập trường),chắc hẳn là cũng có suy nghĩ giống ông.
Ai làm hoàng đế mà chả giống nhau? Tân hoàng cũng không thể giết sạch tất cả mọi người.
Cách đại điện và bức tường cung cực dày, tiếng kêu đánh giết đã giằng co một ngày, con đường từ cửa cung đến Tuyên Chính Điện lại là mưa máu gió bão.
Nhưng đợi tân đế đăng cơ, các cung nhân cọ rửa một phen thì lại thành một cái thái bình thịnh thế ngay thôi.
“Phụ hoàng! Nhi thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo phụ hoàng!”
Hoàng đế đang ngây người, bị giọng nói sắc nhọn này làm cho hoảng sợ, liền ngẩng đầu nhìn xuống phía dưới.
Thái Tử Phi mặc một bộ váy dài màu lam đen, búi tóc tán loạn quỳ trên đại điện, đôi mắt hạnh nhân đỏ bừng, nhưng dường như lại có hơi điên cuồng.
Đúng rồi, mẫu gia của Thái Tử Phi ủng hộ Thái Tử, cha cô ta là Lại Bộ thượng thư hôm nay cũng không tới thượng triều.
“Ngươi nói đi.” Hoàng đế phất phất tay, không có hơi sức trách cứ nữ nhân này ngự tiền thất nghi, hơi hơi ngồi thẳng thân mình.
“Phụ hoàng! Dục Vương Thiệu Vân Lãng tuyệt đối không thể kế thừa đại thống! Hắn là Địa Khôn chi thân thưa phụ hoàng!”
Thái Tử Phi còn đang ồn ào, trong điện mọi người lại rất lâu cũng chưa phản ứng lại, cô ta đang nói cái gì đây.
Thật lâu sau, tựa như một chén nước lạnh rơi vào chảo dầu sôi sùng sục, Tuyên Chính Điện oanh tạc.
“Cái gì? Địa Khôn? Dục Vương……” Hình Bộ thị lang duỗi tay đỡ đầu: “Cái vóc dáng kia? Này…… Này…… Sao có thể?”
“Này…… Quá mức vớ vẩn, Dục Vương xuất thân võ tướng, chiến công hiển hách, làm sao có thể là Địa Khôn nhược bất kinh phong (yếu đuối gió thổi là bay)?” Đại Lý Tự Khanh thân là Thiên Càn, ánh mắt mờ mịt.
“Đánh rắm! Dục Vương chính là Thiên Càn trong Thiên Càn! Chúng ta đã cùng nhau đi dạo nhà thổ!” Một vị tướng quân râu quai nón đầy mặt hùng hùng hổ hổ dậm chân.
“Tuyệt đối không thể……”
“Này…… Quá buồn cười……”
“Nhưng nếu là thật sự……”
Không trách được các vị đại nhân nghị luận sôi nổi, từ khi Đại Chiêu kiến quốc tới nay, Địa Khôn đa số là nữ tử, nam nhi chi thân Địa Khôn tuy rằng cũng có, nhưng lại càng ngày càng thưa thớt, căn cứ Hộ Bộ thống kê, một năm ở Khánh An sinh ra bé trai Địa Khôn thậm chí không đủ 80. Mà Địa Khôn lại phần lớn thân thể nhu nhược, dáng người kiều mỹ, hoàng đế hậu cung cũng có một vị thân là Địa Khôn nam phi, dáng người chỉ cùng Đại điện hạ Thái Tử Phi ngang nhau, gió thổi qua liền ngã.
Mà Dục Vương……
Cầm trọng cung thuần ngựa hoang đã không cần phải nói, chuyện trong trận địa giết ra chém đầu tướng lãnh quân địch hắn cũng đã làm không ít. Dù cho hoàng đế đối với đứa con trai này không mặn không nhạt, cũng sẽ nói một câu “đúng thật là hán tử”, bây giờ lại nói cho ông ta, đứa con trai ông ta nuôi nhiều năm như thế, thật ra là khuê nữ……
Hoàng đế:?
Quần thần: O_O
Này nếu là sự thật …… khi Đoan phi mang thai Dục Vương uống thuốc tăng lực phải hông?
“Phụ hoàng! Thiệu Vân Lãng hắn là Địa Khôn, làm sao có thể kế thừa đại thống? Gà mái báo sáng, hoàng thất uy nghi ở đâu?” Thái Tử Phi còn tại gân cổ lên khóc hào: “Phụ hoàng cùng các vị đại nhân nếu là không tin, có thể kêu Thái Y Viện người tới, kiểm tra liền biết, phụ hoàng ngài mau……”
“Không cần làm phiền Thái Y Viện.”
Trầm ổn thanh âm cách cửa điện dày nặng truyền vào đại điện, ngay sau đó, cửa lón bị người từ bên ngoài ầm ầm đẩy ra.
Gió lạnh cuốn ướt át hơi nước cùng mùi máu tươi mà vào, quần thần đứng trong điện đồng thời rùng mình một cái. Thật là huyết tinh phong vũ, hoàng đế nghĩ.
Dục Vương Thiệu Vân Lãng không mặc giáp trụ, mà mặc một cái áo choàng màu đen, bên trên dùng sợi tơ màu ám kim thêu hoa văn mãng xà, trên đầu dùng ngọc quan màu đen búi tóc lên, trên eo là đai lưng hắc ngọc, có vẻ eo thon chân dài, tỉ lệ thật tốt.
Phía sau cậu là Ô Áp Áp quân đội, là Bắc Cảnh lang kỵ.
Thiệu Vân Lãng nhấc chân bước qua Tuyên Chính Điện ngạch cửa, một người đi vào trong đại điện, chậm rãi đi tới trước người Thái Tử Phi.
“Cũng không nhọc đại tẩu lo lắng.” Cậu cúi đầu nhìn về phía nữ nhân chật vật: “Bổn vương đúng thật là Địa Khôn.”
Chúng thần ồ lên.
Một mảnh nghị luận thanh, Thiệu Vân Lãng bước qua mọi người, hướng đến ghế rồng đi lên.
“Hộ giá! Mau hộ giá!” bên người Hoàng đế, cũng là từ từ già đi đại thái giám thét chói tai đứng che phía trước hoàng đế, bậc thang hai bên điện thị vệ “Bá” một tiếng rút đao ra.
Thiệu Vân Lãng lại dừng, cậu cúi người hành lễ với hoàng đế trên ghế rồng: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Hoàng đế từ sau lưng thái giám vươn đầu ra, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá tiểu nhi tử của chính mình.
Cậu lớn lên thật giống mẹ cậu, hoàng đế nghĩ, đặc biệt là đôi mắt ẩn tình kia, đuôi mắt nhếch lên đầy vẻ phong tình, quả thực cùng quá cố Đoan phi giống nhau như đúc.
Có lẽ hoàng đế nên giận mắng Dục Vương, nhưng hoàng đế đói bụng một ngày, không có sức lực căng mặt mũi, chỉ là thấp giọng hỏi đến: “Ngươi thật là Địa Khôn?”
Thiệu Vân Lãng thản nhiên gật đầu.
“Chính là…… Địa Khôn, không đảm đương nổi hoàng đế ……” Hoàng đế nhìn mắt ngoài điện quân đội, lẩm bẩm.
Một cái thân hình cao lớn binh sĩ từ chỉnh tề đội ngũ bước nhanh đi ra, vứt ra một cái “quả cầu”, quả cầu nhanh như chớp lăn đến trong đại điện, đụng phải đang ngồi liệt Thái Tử Phi, cô ta đờ đẫn quay đầu nhìn lại, hét lên một tiếng liền hôn mê bất tỉnh.
Thiệu Vân Lãng bị thanh âm này chấn đau lỗ tai, duỗi tay xoa xoa lỗ tai, hắn ngẩng đầu nhìn lão hoàng đế, ngữ khí bình đạm: “Nhưng phụ hoàng cũng chỉ có bổn vương một đứa con trai là Địa Khôn thôi nha.”
Khánh An 31 năm ba tháng, Đại Chiêu Khánh An đế thoái vị, tân đế Thiệu Vân Lãng kế vị, cùng năm sửa niên hiệu thành Thịnh Khải.
Sau khi Thịnh Khải đế đăng cơ, huỷ bỏ một đám sâu mọt lấy thừa tướng cầm đầu, thành lập Nội Các.
Năm thứ ba Thịnh Khải, tân đế ngự giá thân chinh, giành lại phần lớn lãnh thổ Bắc Cảnh bị man di chiếm lĩnh, phương bắc thống nhất. Từ đây, từng bị Man tộc vài lần đánh tới cửa liền phải dời đô Đại Chiêu, rốt cuộc nghênh đón niên đại thái bình.
Năm thứ 5 Thịnh Khải, Thiệu Vân Lãng khải hoàn hồi triều.
Mà kinh thành, một hồi âm mưu đang đợi vị đế vương lấy vũ dũng vang danh sử sách này.
“Nội Các không được……” Huyền quốc công Cố Hành bưng chén trà, trầm ngâm một lát, sau đó lắc lắc đầu: “Bất tài, khuyển tử Viễn Tranh ở trong Nội Các, đều là một đám trẻ con chưa đủ lông đủ cánh, có chút thủ đoạn nhưng là…… Không đủ đanh đá chua ngoa!”
Ở phía dưới ông còn ngồi vài vị đại nhân, tại đây một căn đại sảnh nho nhỏ, đi theo Đại Chiêu khai quốc hoàng đế nam chinh bắc chiến vài vị khai quốc quốc công hậu nhân cơ bản đều đến đông đủ.
Ngồi ở đằng trước vài vị, tuổi cùng thái thượng hoàng cả ngày ở thâm cung trêu hoa lộng chim không khác lắm, ánh nến chập chờn, trên mấy khuôn mặt già nua tràn ngập tính kế.
“Cố lão nói không sai.” Văn Viễn Hầu ứng tiếng nói: “Việc này vẫn phải là chúng ta mấy cái lão đông tây ra mặt, mới có thể có mười phần nắm chắc.”
“Chỉ là…… Có phải có hơi nóng vội hay không?”
“Hừ!” Huyền quốc công đặt tách trà thật mạnh, vẻ mặt phẫn nộ: “Hoàng đế khi nhược quán(20 tuổi) kế vị, hiện giờ đã qua 5 năm, cánh chim đã cứng cáp, việc này cứ kéo lại kéo, hiện giờ Bắc Cảnh đã thu phục, chư vị còn phải chờ tới khi nào?”
“Quốc công gia nói đúng! Lần này Bắc Cảnh đại thắng, hoàng đế khải hoàn hồi triều, việc này cho dù như thế nào cũng phải làm xong!”
“Không sai……”
“Lý nên như thế……”
Mọi người nghị luận trong chốc lát, thanh âm đồng loạt nhất trí.
“Việc này nếu muốn thành, còn phải dựa vào Cố lão!”
“Chúng ta cần đồng tâm hiệp lực!” Huyền Quốc Công vỗ bàn: “Việc này liền như vậy định ra!”
Đêm khuya Cố Viễn Tranh mới từ trong cung trở về, y sợ lạnh, quấn chặt áo choàng da sói trên người, đây là lễ vật năm trước hoàng đế từ Bắc Cảnh mang về cho y, nói là tưởng thưởng y một người độc thủ kinh thành, ngày đêm làm lụng vất vả.
Mới vừa xuống xe ngựa, một gã sai vặt liền bước nhanh đến, sắc mặt tái nhợt thì thầm vài câu với y.
Cố Viễn Tranh gật gật đầu, ý bảo y đã biết, liền hướng thư phòng đi đến.
Giũ rơi tuyết trên áo choàng xuống, Cố Viễn Tranh đẩy cửa ra, người chờ ở trong phòng liền quỳ xuống hành lễ nói: “Thuộc hạ bái kiến đại nhân.”
“Đứng lên rồi nói.” Cố Viễn Tranh đem áo choàng treo lên, ngồi vào trên ghế sau án thư.
“Dạ.” Ám vệ liền đứng lên nói: “Hôm nay, vài vị lão đại nhân rất có trọng lượng đều từ cửa hông vào phủ, mật đàm cả buổi trưa, vài vị lão đại nhân đều cực kỳ cẩn thận, thuộc hạ không biết bọn họ đang thảo luận chuyện gì, nhưng nghe được…… Là nhằm vào…… Đương kim Thánh Thượng.”
“A?” Cố Viễn Tranh bưng lên chén trà, hơi nước bốc lên, thấy không rõ mặt mày: “Cha ta bọn họ nói cái gì?”
Tư thái này của y, ngược lại cùng trên đại sảnh thưởng thức trà Cố Hành có vài phần tương tự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.