Trước cổng bệnh viện Quốc Tế. Lý Thiên Kỳ cầm trên tay bữa sáng đi đi lại lại, chóc chóc lại ngó ra bên đường như đang đợi ai đó. Không biết đang nghĩ gì, bất giác cô lại nhìn phần thức ăn trong tay nhẹ nở nụ cười hài lòng.
Một chiếc xe khá sang trọng đang chầm chậm dừng lại trước cổng bệnh viện, Lý Thiên Kỳ nở nụ cười tươi tắn nhanh chân bước đến. Tống Mặc Vũ từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Lý Thiên Kỳ đi về phía mình anh cũng nở nụ cười niềm nở nhẹ gật đầu chào.
“Bác sĩ Tống anh đến rồi sao?”
“Cô Lý đợi tôi có việc gì sao?”
“Không có gì, tôi mang bữa sáng cho anh thôi.”
“Chẳng phải tôi nói cô Lý không cần mang bữa sáng cho tôi rồi sao! Làm phiền cô thế này tôi…”
“Không phiền không phiền, tôi không thấy phiền. Anh có ân cứu tôi, chỉ một bữa sáng mỗi ngày thì có đáng gì đâu chứ. Bác sĩ Tống có thể đừng gọi tôi là cô Lý hay Lý tiểu thư gì đó được không? Nghe xa lạ quá, gọi tôi là Thiên Kỳ là được rồi.”
“Cũng được.”
“Vậy tôi có thể gọi anh là Mặc Vũ không?”
“Đương nhiên là được.”
“Vậy anh Mặc Vũ tối nay có rãnh không? Em có thể mời anh một bữa cơm không?”
“Tiếc quá, hôm nay tôi trực.”
“Vậy … ngày mai thì sao?”
“Tôi cũng không chắc, nhưng tại sao nhất định phải mời cơm vậy? Chẳng phải ngày nào cô cũng mang bữa sáng cho tôi rồi sao?”
“Đó thì có đáng là gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cua-do-cau-cua-ban-trai-cu/3595458/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.