Tại Lâm gia, Lâm Ngạn Tử cũng như ngồi trên đống lửa khi gọi mãi cho Lạc Tử Yên vẫn không sao gọi được. Vừa bước chân đến cửa thì liền bị vệ sĩ ngăn lại không cho cô đi. Lâm Ngạn Tử vô cùng bực mình bước vào bên trong nhìn bà mình hỏi.
“Ba, chẳng phải ba nói là cho con tự do để giúp đỡ Tử Yên sao? Sao bây giờ lại cấm cửa con thế này?”
“Vì đó con gây chuyện trước. Ba còn đang đau đầu không biết nên giải thích với Lục gia thế nào vì chuyện đêm qua, sao có thể để con ung dung tự tại ra ngoài được chứ!”
“Có gì mà phải lo nghĩ chứ! Là do anh ta làm khổ Tử Yên trước, con chỉ thay cậu ấy đòi lại công bằng thôi. Như thế là còn nhẹ với anh ta đấy!”
“Con lúc nào tính tình cũng hấp tấp như thế. Con có biết Lục gia là gia tộc thế nào không? Đắc tội với họ thì chúng ta yên ổn được sao? Đến lúc đó sợ là chưa lấy lại được công bằng cho Tử Yên thì đã bị bọn họ chèn ép chết rồi.”
“Thưa lão gia, tiểu thư. Bên ngoài có rất nhiều xe đang dừng ở cửa. Họ bảo là mang sính lễ đến ạ!”
Lâm Ngạn Tổ ngạc nhiên nhìn sang con gái mình rồi lại nhìn sang quản gia. Sính lễ ư? Sính lễ gì nhỉ! Ngạn Tử cũng ngạc nhiên không khác gì ba mình, cô quay sang nhìn ba mình lên tiếng hỏi.
“Sính lễ gì chứ? Ba, ba đã lén lút nhận lời thông gia với ai mà không báo cho con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cua-do-cau-cua-ban-trai-cu/3595456/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.