Đôi mắt biết diễn đang ngấn nước của Lâm Ngạn Tử đã thành công làm xiêu lòng Trình Hữu Thanh. Anh không từ chối cũng chẳng đồng ý giúp cô, nhưng cũng không ném cô xuống đường hay gọi đám vệ sĩ kia đến như lần trước mà chỉ im lặng lái xe đi. Lâm Ngạn Tử thầm nghĩ trong lòng, tên mặt trắng này rốt cuộc đang nghĩ gì mà cứ im lặng thế nhỉ! Giúp thì nói là giúp, không giúp thì nói là không giúp. Im lặng là sao?
“Vậy giờ cô định đi đâu?”
“Hả, à anh cứ thả tôi xuống ở ngã tư trước mặt là được.”
“Chân cô như thế cô đi đứng kiểu gì khi tôi bỏ cô lại đó?”
Lâm Ngạn Tử nhìn lại đôi chân trần đang rớm máu của mình, bây giờ cô mới cảm giác đau khi nghe hỏi đến. Từ ngã tư đó đến nhà Tử Yên khá xa, trong người mình lại không mang theo tiền, điện thoại cũng không, làm sao bắt xe đến nhà cậu ấy đây?
Mãi suy nghĩ đến khi cô chú ý đến đường đi thì phát hiện anh đã chạy khỏi ngã tư từ lúc nào. Anh đang đi đâu vậy? Lâm Ngạn Tử hoảng hốt quay sang nhìn anh hỏi.
“Anh …anh định đưa tôi đi đâu vậy?”
“Cô nghĩ cô sẽ đi được với đôi chân xưng vù rớm máu kia mà không cần xử lý à?”
“Nhưng chính xác là anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Yên tâm, tôi không bán cô đi đâu mà sợ. Vã lại tôi cũng chẳng phải hạng tiểu nhân thừa nước đục thả câu đâu.”
Lâm Ngạn Tử nhìn anh thầm mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cua-do-cau-cua-ban-trai-cu/3595443/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.