Lạc Tử Yên tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cảm thấy cả người không chút sức lực nào. Cố nhướng mắt nhìn lên cô phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường của một căn phòng xa lạ. Hoảng hồn cô bật dậy tốc chăn lên kiểm tra, thấy mình đang mặc trên người một chiếc áo sơ mi nam thì càng hoảng hơn.
“Chuyện gì thế này? Quần áo mình đâu? Đây là chỗ nào?”
Lục lọi lại ký ức trong đầu nhớ lại khoảnh khắc Mã Thiếu Thiên bế cô ném lên giường giở trò sàm sỡ làm Lạc Tử Yên như chết lặng.
“Chẳng lẽ mình bị anh ta…”
Ý nghĩ trong đầu làm tim cô như vỡ vụn. Sao cô lại ngốc nghếch thế này, đã năm lần bảy lượt bị chính cha ruột mình lừa vậy mà chẳng chút phòng bị để ông lừa thêm một vố đau đớn thế này. Làm sao đây! Cô bây giờ nên làm sao đây!
Cánh cửa phòng nhẹ mở ra làm báo cảm xúc đau thương của cô như đóng băng. Lục Cảnh Thần trong chiếc áo sơ mi trắng quần áo lịch lãm bước vào nở nụ cười yêu chiều nhìn cô hỏi.
“Em dậy rồi sao? Anh chuẩn bị bữa sáng xong rồi, em rửa mặt đi rồi xuống cùng ăn sáng.”
Chuyện này là sao? Đây là nhà của Lục Cảnh Thần! Vậy đêm qua… Nhìn thấy sắc mặt ngơ ngác của cô, Lục Cảnh Thần đoán chắc cô gái này chắc hẳn lại quên sạch rồi. Bước đến bên giường ngồi xuống cạnh cô, đưa tay véo nhẹ chiếc mũi cao thanh thoát của cô cười nói.
“Sao em cứ ngơ ra vậy? Đừng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cua-do-cau-cua-ban-trai-cu/3595440/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.