Nghe tiếng gọi của Trình Hữu Thanh, những vệ sĩ kia nhìn lại phát hiện ra cô gái họ đang tìm đang ở trong xe, bọn họ nhanh chóng bước về phía xe. Lâm Ngạn Tử nhìn anh bằng ánh mắt ghi hận rồi vội vã mở cửa xe chạy đi. Trình Hữu Thanh không thấy có chút gì ái náy với hành động vừa rồi của mình, anh vốn nổi tiếng với cái biệt danh "tránh gái hơn tránh tà", và cũng vì thế mà anh và Lục Cảnh Thần bị đồn đoán là đồng tính.
Chạy khỏi xe của Trình Hữu Thanh không bao xa, Lâm Ngạn Tử đã bị vệ sĩ của ba cô tóm được. Được sự ra lệnh của ông, vệ sĩ tháo bỏ khẩu trang và kính đen của cô xuống. Lâm Ngạn Tổ thoáng chút bất ngờ khi đó chính là con gái mình, ông tức giận lên tiếng.
"Lâm Ngạn Tử con gan to quá nhỉ, dám bỏ nhà đi những hai năm trời không chút tin tức. Bây giờ về đây giả thần giả quỹ rình rập ở đây làm gì?"
"Ba, con xin lỗi."
"Con tưởng một câu xin lỗi của con là xong sao? Con có biết hai năm qua mẹ con lo lắng cho con đến mức nào không?" "Con... A...đau quá, các anh có thể nhẹ tay một chút không?"
Lâm Ngạn Tử khẽ nhíu mày nhìn vệ sĩ nói, Lâm Ngạn Tổ tuy đang tức giận nhưng vẫn xót khi nghe con gái kêu đau. Ông quay sang trừng mắt với vệ sĩ của mình nói.
"Còn không thả đại tiểu thư ra!"
"Vâng, chủ tịch."
Được tự do, Lâm Ngạn Tử xoa xoa cổ tay của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cua-do-cau-cua-ban-trai-cu/3595431/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.