Câu hỏi đơn giản nhưng không dễ để trả lời. Lục Cảnh Thần tấp xe vào lề, cả hai bốn mắt nhìn nhau trong không khí có chút căng thẳng. Lục Cảnh Thần nhìn vào mắt cô, có chút gượng gạo anh nói.
"Tôi không phải là bạn hay một người đáng tin để em gọi khi gặp chuyện sao?"
"Vậy anh coi tôi là gì? Anh lấy quyền gì để lớn tiếng với tôi?"
"Tôi không lớn tiếng với em."
"Rõ ràng vừa rồi anh đã quát tôi đấy!"
"Tôi... tôi không phải đang quát em.Chỉ là nhất thời lo lắng nên mới..."
"Anh lo lắng cho tôi? Nói vậy anh ...rung động với tôi rồi?"
Nhìn thấy ánh mắt lém lỉnh của Lạc Tử Yên nhìn mình, Lục Cảnh Thần mới nhận ra mình đã bị cô gài bấy trong cầu nói vừa rồi. Trở lại với vẻ mặt lạnh lùng anh nhìn cô nói.
"Đó chỉ là sự lo lắng dành cho một người bạn mà thôi, em nghĩ nhiều rồi."
Lạc Tử Yên khẽ bĩu môi lộ ý cười tiến đến gần anh hơn, đưa ngón tay trỏ nhẹ đặt lên ngực trái anh mỉm cười nói.
"Vậy sao? Anh nên hỏi lại trái tim mình xem câu trả lời vừa rồi đã thật lòng chưa? Dối lòng là một đức tính xấu đấy!"
Lục Cảnh Thần đưa tay lên nắm lấy tay cô, xòe bàn tay nhỏ nhắn của cô ra đặt trọn lên ngực trái của mình, ánh mắt ôn nhu nhìn cô nói.
"Vậy em tự thử kiểm tra xem!"
Từ lòng bàn tay cô cảm nhận được từng nhịp tim đều đặn của anh, cảm giác này làm trống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cua-do-cau-cua-ban-trai-cu/3595419/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.