Bốn mắt nhìn nhau trong khoảng cách gần, Tử Yên có thể nghe được nhịp tim của Lục Cảnh Thần đập khá mạnh, nhưng vì sao nét mặt anh ấy vẫn bình thản như thế! Chẳng lẽ anh không thấy rung động một chút nào sao? Nhưng nếu cứ nhìn nhau thế này e là cô sẽ bị anh mê hoặc trước mất. Sao có thể đẹp trai như vậy chứ!
Mắt đối mắt khá lâu, Lục Cảnh Thần chợt quay mặt đi nhìn về phía trước trầm giọng nhắc nhở Lưu Vũ.
"Cậu lái xe hay hóng chuyện?"
"Tôi... lái xe thưa chủ tịch."
Lục Cảnh Thần vừa quay đi làm Lạc Tử Yên cũng cảm thấy nhẹ người. Cô nhẹ thở ra một cách âm thầm như đang trấn tỉnh lại đầu óc, nếu cứ như thế này mãi e là anh ta chưa đổ vì cô thì cô đã đổ vì anh ta mất thôi.
"Chủ tịch, chúng ta đi đâu ạ?"
"Nhà hàng Đông Dương."
Nhà hàng? Chẳng lẽ anh ấy muốn đưa mình đi ăn sao? Hưm, còn bảo không quan tâm còn lâu mới có thể cưa đổ, mình chỉ mới rắc thính sơ sơ thôi mà đã dính rồi. Thì ra là sợ mình để bụng đói.
"Em đừng vội nghĩ nhiều, cả buổi chiều tôi chưa ăn gì nên rất khó ngủ, nghe em cũng chưa ăn gì nên tiện thể mời em một bữa thôi."
"Vậy sao? Nhưng tôi đã nói gì đâu, chưa gì mà đã vội giải thích thế?"
"Tôi là không muốn cô hiểu lầm thôi."
"Ồ... Là vậy sao?"
Lạc Tử Yên ồ lên một tiếng rồi lại quay đi cười thầm. Lục Cảnh Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cua-do-cau-cua-ban-trai-cu/3595416/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.