Chương trước
Chương sau
Lạc Tử Yên tỉnh dậy vào sáng hôm sau. Cô nhíu mày nâng đôi mi nặng trĩu vì mệt, cả người cô đau nhức như bị ai tra tấn vậy. Ngước nhìn căn phòng xa lạ cùng người đàn ông nằm kế bên cô bỗng nhiên phát hoảng bật ngồi dậy. Quần áo cả hai còn vương vãi khắp phòng, cô tự hỏi. Anh ta là ai? Sao cô lại ở đây? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Trong đầu cô loáng thoáng những hình ảnh đêm qua, cô thầm mắng.

  "Tử Yên ơi mày điên thật, sao lại gọi cả trai bao chứ!"

  Cô nhẹ bước xuống giường tránh để người đàn ông kia thức giấc, nhưng vừa bước xuống giường cô cảm giác được thân dưới của mình đau đến mức nhấc chân cũng khó khăn. Tên này đêm qua đã hành cô đến mức này sao?Cô vơ vội quần áo của mình bước nhanh vào nhà tắm, vệ sinh cơ thể xong cô nhanh chóng rời khỏi phòng. Không quên bỏ lại tờ giấy nhỏ và tiền cho tên trai bao nào đó.

  Lục Cảnh Thần tỉnh giấc không thấy cô gái đêm qua đâu, hắn khẽ nhếch môi nói thầm.

  "Chạy cũng nhanh thật."

  Nhưng khi nhìn thấy cọc tiền cùng tờ giấy cô để lại thì mặt hắn liền trở nên khó coi. Nội dung rất ngắn gọn nhưng đủ làm hắn tức điên lên.

  "Đây là tiền công của anh đêm qua. Cầm tiền đi tìm việc khác mà làm, đàn ông sức dài vai rộng mà đi làm việc này thì mất mặt quá."

  Lục Cảnh Thần siết chặt tờ giấy trong tay, vẻ mặt vô cùng tức giận. Hắn lấy điện thoại mở máy lên gọi cho thư ký riêng, đầu dây bên kia vừa nhấc máy đã không ngừng hỏi.

  "Chủ tịch tổ tông của tôi ơi, anh đã đi đâu mà cả đêm qua tôi không liên lạc được vậy ạ? Chủ tịch có biết Lục lão gia đã lục tung cả thành phố này vì sự mất tích của anh đấy."

  "Tôi đang ở phòng nghỉ của bar D&D. Cậu đến đây ngay đi tôi có việc cần cậu."

Chưa đầy mười phút, Lưu Vũ đã có mặt tại phòng của Lục Cảnh Thần. Trích xuất camera hắn đưa cho thư ký Lưu hình ảnh của Lạc Tử Yên nói.



"Điều tra cho tôi cô gái này là ai? Nội trong ngày hôm nay tôi muốn có kết quả."

  "Chủ tịch, phong cách của anh trước nay đâu có đối đầu với phụ nữ, sao đột nhiên anh lại muốn điều tra cô gái này ạ? Cô ta đắc tội gì với anh sao?"

  "Từ lúc nào cậu trở nên nói nhiều như vậy chứ? Tôi có nghĩa vụ báo cáo với cậu sao?"

  "Đương nhiên là không cần nói với tôi rồi, tôi sẽ đi làm ngay thưa chủ tịch. À đúng rồi, Lục lão gia có dặn tôi khi tìm được chủ tịch thì bảo anh gọi cho Lục lão gia."

  "Tôi biết rồi."

  Lục Cảnh Thần vừa bước ra xe vừa gọi điện thoại cho Lục Thừa Ân. Đầu dây bên kia vừa bắt máy đã quở trách.

  "Con đã đi đâu mà đêm qua không về nhà hả?"

  "Ba, sao ba biết đêm qua con không về nhà ạ? Có phải đêm qua con bị chuốc thuốc là do ba làm không?"

  Lục lão gia chợt im lặng không nói gì nữa. Nhưng chính sự im lặng của ông lại là câu trả lời đầy đủ nhất cho câu hỏi của anh lúc này. Cảnh Thần khẽ thở dài chấp vấn.

  "Ba, sao ba phải làm đến mức này? Tại sao lại chuốc thuốc con chứ?"

  "Con còn hỏi ba sao? Con nhìn lại con xem, đã sắp ba mươi tuổi rồi mà chẳng chịu lập gia đình. Đến một cô bạn gái cũng không có, ba là lo lắng cho tương lai của con đấy!"

  "Ba à, con chưa lập gia gia đình vì con chưa tìm được đối tượng thích hợp. Ba đừng áp đặt chuyện lấy vợ sinh con lên người con nữa được không?"



  Đầu dây bên kia im lặng khá lâu, chợt hắn nghe tiếng gào khóc của Lục lão gia trong uất ức.

  "Ta biết mà, ta biết con muốn lão già này đến chết vẫn chết trong cô độc. Số ta thật là vô phước mà, có mỗi một đứa con trai thôi nó lại chẳng chịu lấy vợ để ta có cháu ẵm bồng, số của ta đến già vẫn chết đi trong quạnh quẽ thôi. Ta thật đáng thương mà..."

  Lục Cảnh Thần nghe một tràng kể lễ của ba mình thì lại ôm trán đau đầu. Mỗi lần nhắc đến chuyện kết hôn thì ba lại giở bài cũ, chỉ mấy câu ông đã hát mấy năm rồi mà vẫn không thấy chán. Lục Cảnh Thần mệt mỏi lên tiếng.

 "Được rồi được rồi, con sẽ suy nghĩ đến chuyện kết hôn, ba đừng khóc lóc than vãn nữa."

  "Con nói thật chứ?"

  Tiếng khóc của Lục lão gia lập tức im bặt, thay vào đó là một giọng nói vô cùng phấn khởi dồn dập hỏi.

  "Con không lừa ba nữa đúng không? Con phải suy nghĩ đến chuyện kết hôn ngay cho ba nhé, ba sẽ gửi đến danh sách những cô gái mà ba đã ngắm đến giúp con rồi. Con nhớ xem thật kỹ nhé, ba sẽ sắp xếp thời gian cho con xem mắt. Vậy nhé!"

  "Ba à..."

  Đầu dây bên kia đã nhanh chóng ngắt máy. Lục Cảnh Thần ném chiếc điện thoại sang một bên với sắc mặt vô cùng chán nản. Lại xem mắt, cứ nghĩ đến những cô gái phấn son lòe loẹt cùng mùi nước hoa nồng nặc kia mà ba mình giới thiệu, anh đã cảm thấy phát ngán đến tận cổ. Những người đó có gì thú vị đâu chứ!

  Chợt hắn lại nhớ đến cô gái đêm qua, cô gái ấy khác hoàn toàn với những cô gái từng tiếp cận hắn. Cô ta chẳng những không cần tiền của anh, trái ngược lại còn mang tiền ra mua luôn đêm đầu tiên của anh. Càng nghĩ cơn giận trong lòng anh lại dâng lên, bàn tay anh siết chặt vô lăng miệng khẽ lầm bầm.

  "Tốt nhất cô đừng để tôi tóm được cô, nếu không cô chết chắc."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.