Editor: Ngạn Tịnh. Tập đoàn Cố thị. Thẩm Nhạc Thiên từ sáng sớm đã xoay chung quanh Lãnh Thấu như ruồi bu c**, "Lão nhị, lão nhị! Không phải lão đại nói tháng này muốn điều tôi đi Chấu Phi sao? Tại sao còn chưa có động tĩnh gì vậy? Có thể thúc giục giùm tôi không?" Lãnh Thấu đẩy mắt kính một cái, "Cậu cho là bây giờ anh ấy còn rảnh rỗi quản cậu sao?" Thẩm Nhạc Thiên lại chưa từ bỏ ý định chạy sang bên khác, "Lão tam, lão tam! Phần điều động nhân sự là thuộc anh quản, trực tiếp phê giúp tôi đi! Phê ba năm rưỡi, à mà một hai năm cũng được!" Thịnh Vũ trực tiếp giơ chân đá hắn một cái, "Đức hạnh, lúc này lại muốn trốn một mình!" "Mấy người nói, nếu như lúc này tôi lại đi chọc tức lão đại thêm một chút, có phải lão đại sẽ trực tiếp điều tôi đến nước Trảo Oa luôn không?" Thẩm Nhạc Thiên mơ ước vô cùng tốt đẹp. Lãnh Thấu khẽ xùy, "Thiên quốc trái lại có khả năng hơn đấy." Thẩm Nhạc Thiên rốt cuộc vũ trụ nhỏ bạo phát, bùm bùm nổ tung, "Mỗi lần đều là như vậy, mỗi lần đều là như vậy, mỗi lần đều là như vậy! Sắp bị hai người kia, ách, không đúng, là hai ác thú kia giày vò đến điên rồi! Nếu lão đại quan tâm Tiểu Hồ Ly như vậy, trực tiếp bắt người về danh chính ngôn thuận nuôi là được rồi! Bạo hành gia đình xong lại tới công ty bạo chúng ta là cái rắm gì chớ chớ chớ!" Tròng kính Lãnh Thấu thoáng qua một mảnh áng sáng bạc, "Thẩm Nhạc Thiên, xem ra tôi thật là đánh giá thấp sự can đảm của cậu rồi!" Những chuyện này, trong lòng mấy người bọn họ đều có chút hiểu biết, chỉ là ai cũng không dám nói, cũng không thể nói rõ. Bởi vì đây là điểm cấm của Cố Hành Thâm, mọi người ngầm hiểu không bát quái về điểm cấm này, bước vào là chết cmnl. Thẩm Nhạc Thiên cũng ý thức được bản thân xúc động nói lời không nên nói, sợ hãi che miệng lại, nhưng cái miệng tiện vẫn không từ bỏ nói linh tinh, "Tôi lại không có nói cái gì sai... Lãnh bạo lực chính là kinh cmn khủng nhất rồi! Mỗi lần cãi nhau tâm tình của lão đại đều sẽ cực kém, chỉ nhìn gương mặt kia của anh ấy là có thể làm cho tâm hồn yếu ớt của tôi bị thương! Mỗi tối nằm mơ đều có thể nhìn thấy gương mặt âm trầm của Boss, anh nhìn xem da mặt mấy ngày nay của tôi kém thế nào rồi này!" Thịnh Vũ quét mắt nhìn gương mặt dường như chơi bời quá độ của Thẩm Nhạc Thiên, trầm ngâm sờ cằm một cái, "Thật là không hiểu nổi! Thật ra thì... Tôi vẫn luôn hoài nghi một chuyện, có phải lão đại bị cuồng em gái không?" Lãnh Thấu liếc mắt nhìn hắn một cái, "Cậu cũng muốn đi Thiên quốc làm bạn với lão tứ à?" Thịnh Vũ ngượng ngùng cười, "Cũng không thể trách người khác nghĩ bậy được! Loại người có tính cách máu lạnh như lão đại, lại cưng chiều em gái như thế, quả thật là cưng chiều sắp đến độ biến thái luôn rồi, chẳng lẽ mấy người không cảm thấy kỳ quái sao?" Thẩm Nhạc Thiên phụ họa, "Đúng vậy, cưng chiều Tiểu Hồ Ly còn có thể hiểu được, nhưng là em gái ruột a... Có phần cấm đoán một chút đi! Lần này lại còn vì Cố Tiểu Nhu mà đánh Tiểu Hồ Ly! Tôi đều nhìn không được! Tiểu Hồ Ly thật là đáng thương!" Lãnh Thấu bình tĩnh nhấm một ngụm trà Phổ Nhĩ, "Đừng bận tâm bậy bạ, mấy năm nay lão đại cùng Tiểu Kiều náo biết bao nhiêu lần mấy người không phải không biết, một lần nghiêm trọng nhất thiếu chút nữa lấy cả mạng của lão đại, nhóc con kia vẫn thờ ơ không động lòng, vẫn tự bế tự hủy hoại tự ngược như cũ, chân trước lão đại vừa nói không để ý tới cô nhóc, kết quả còn không phải cũng vứt mấy lời đó sau đầu, vẫn cưng chiều cô ấy như cũ!" "A, lời là nói như vậy. Lão đại đối với Tiểu Hồ Ly đúng là tốt, nhưng lần này lại không chút để ý tới luôn á! Là Cố Tiểu nhu đoạt người yêu của người ta trước, lão đại lại không giúp Tiểu Hồ Ly, còn ra tay, tổn thương lòng người đến nhường nào! Suy nghĩ một chút liền thấy ủy khuất!" Thẩm Nhạc Thiên đồng cảm Tiểu Hồ Ly đáng thương đến rơi lệ. "Không còn cách nào, dù sao Cố Tiểu Nhu cũng là em gái ruột, lão đại cũng không thể giúp người ngoài." Thịnh Vũ tỏ ra là đã hiểu, đây cũng là chuyện không có cách nào. Khóe miệng Lãnh Thấu nhẹ cong, "Tôi trái lại không cảm thấy như vậy. Tôi hỏi hai người, nếu hai người có một cô con gái..." Thẩm Nhạc Thiên lập tức chen miệng, "Tôi cũng không có con gái!" "Chẳng qua là giả thiết mà thôi, cậu chột dạ như vậy làm gì?" Lãnh Thấu liếc mắt nhìn hắn một cái. "Tôi... Tôi chột dạ lúc nào!" Thẩm Nhạc Thiên xù lông. Thịnh Vũ khẽ cười chế nhạo, "Đã lắp bắp thế rồi còn không chột dạ, không phải ở bên ngoài rải tình khắp nơi, chọc ra nợ phong lưu gì đó rồi chứ!" "Nếu tôi có một cô con gái thì thế nào?" Thẩm Nhạc Thiên bực tức kéo về chủ đề chính. "Nếu như cậu có một cô con gái, nó lại gây gổ với con nhà người ta, người làm cha như cậu sẽ làm gì?" Thẩm Nhạc Thiên tích cực trả lời, "Cái này tôi hiểu rõ nhất, lúc bé hay gây họa, mặc kệ tôi đúng hay sai, ba tôi nhất định đánh tôi trước, sau đó nói xin lỗi với người ta." Lãnh Thấu gật đầu, "Cái này chính là sự khác biệt giữa người mình và người ngoài." Thẩm Nhạc Thiên một mặt mê mang, "Không hiểu, quá thâm ảo rồi!" "Lão nhị nói là, thật ra thì lão đại xem Tiểu Kiều thành người một nhà? Cái này không đúng lắm đi..." Thịnh Vũ do dự đưa ra kết luận. Thẩm Nhạc Thiên kéo ra khóe miệng, "Nhị ca, anh suy luận vẫn luôn là... Khác người như vậy!" "Tôi chỉ là thích đổi một góc độ nghiên cứu vấn đề mà thôi." "Khụ khụ, mặc dù Tiểu Hồ Ly cũng không ít làm loạn với lão đại, tôi vẫn cảm thấy tình huống lần này đặc biệt, khả năng hai người hòa hảo rất nhỏ. Bình thường bọn họ đóng cửa tàn phá dày xéo lẫn nhau cũng không sao, đó là tình thú! Xấu chính là ở chỗ lão đại ra tay trước mặt Cố Tiểu Nhu, thiên vị! Lần này thật sự tổn thương lòng Tiểu Hồ Ly, bây giờ Tiểu Hồ Ly khẳng định hận chết lão đại!" "Hận là nhất định, lúc ba của cậu không giúp cậu còn đánh cậu, cậu khẳng định cũng hận chết ông ấy, hận đến muốn đổi một ba ba khác!" Lãnh Thấu cũng không phản bác. Thẩm Nhạc Thiên liên tục gật đầu. "Nhưng là, cha con nào có nỗi thù qua đêm? Chẳng lẽ mỗi lần ba của cậu đánh cậu một cái tát, cậu sẽ cả đời không nhận ông ấy luôn sao?" Thẩm Nhạc Thiên nắm tóc, "Lời là nói như vậy, nhưng lão nhị, anh đây là so sánh lão đại với Tiểu Kiều thành cha với con sao? Tôi cảm thấy những lời này của anh có lực sát thương hơn cả lời của tôi và lão tam cộng lại nữa! Lão đại thế nhưng để ý nhất chính là chênh lệch tuổi tác với Tiểu Hồ Ly đấy!" Lãnh Thấu ho nhẹ một tiếng, anh cũng sai lầm rồi. Thịnh Vũ lại nhận một cuộc gọi, mệt mỏi xoa xoa mi tâm, "Cuộc gọi vừa rồi, là trưởng phòng các bộ môn từ bộ phận hậu cần đến bộ phận thiết kế đều lần lượt tố khổ với tôi một lần! Bao gồm cả bác gái dọn vệ sinh, tất cả đều vội vã cuống cuồng tới hỏi tôi, có phải công ty chúng ta sắp sập tiệm rồi hay không, nếu không vì sao tổng giám đốc lại trưng ra một bộ mặt lòng như tro nguội vậy..." Thẩm Nhạc Thiên đẩy ghé xoay một cái, ló đầu ra liếc nhìn Cố Hành Thiên ở bên trong "Ma quật" phía đối diện, rung đùi đắc ý thở dài nói, "Chậc chậc, Tiểu Kiều vừa đi, ma quỷ tranh phong. Trong lúc nói cười, Boss tan thành mây khói..." "Đừng xàm xí nữa, vẫn là nhanh chóng tìm người đi!" "Mấy người thật sự cho rằng lão đại không biết Tiểu Kiều ở đâu?" Lãnh Thấu nhíu mày. "Có ý gì?" Thịnh Vũ hỏi. "Có ý gì vậy?" Thẩm Nhạc Thiên cũng hỏi theo, "Lại nói này lão nhị, tôi ghét nhất là cái bản mặt khinh bỉ chỉ tôi biết mà mấy người không biết này của anh nhất đấy!" "Không còn cách nào, đây là vấn đề liên quan đến IQ." "..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]