Editor: Ngạn Tịnh.
Điện thoại di động cũng rơi ở nhà trọ rồi, ngay cả muốn cầu cứu cũng không có cách nào.
Cung Tiểu Kiều lẳng lặng dựa vào cột đá lạnh lẽo, từng chút từng chút chuyển động thân thể.
Cái thế giới này, cô còn có thể dựa vào ai?
Có thể tin tưởng, chỉ có bản thân mình, có thể dựa vào, cũng chỉ có bản thân cô mà thôi.
Chờ đến sau khi tứ chi hết chết lặng, Cung Tiểu Kiều cố gắng đứng lên.
Ra khỏi công viên, gọi xe đến chỗ vừa mướn, cũng may cô còn có thói quen thả chút tiền vào trong túi phòng thân.
Hôm qua mới nhanh chóng thuê được căn phòng này, bởi vì đã rất lâu không có ai ở, cần phải thông gió, Cung Tiểu Kiều chợt nhớ tới, trước khi đi, cô đã mở cửa sổ ra.
Cũng còn may nơi thuê là ở lầu một, nếu không lấy bản thân cô bây giờ, không đủ thể lực để trào cao như vậy mà nhảy cửa sổ vào.
Cung Tiểu Kiều vụng về bò vào trong, ngã xuống đất, dường như chỉ muốn nằm đấy không muốn dậy.
Cuối cùng, để tránh bản thân phải chết trong căn phòng vắng người này, Cung Tiểu Kiều vẫn là đứng dậy mở lò sưởi, vào trong phòng tắm rửa ráy một hồi, nấu nước nóng, uống cạn một ly trước, rồi rót vào túi chườm nóng thả lên giường, cuối cùng chuyển chăn vừa mang tới từ hôm qua tới trên giường, sau đó thả người xuống, rúc vào trong chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cho dù khó qua thế nào, đau khổ thế nào, cũng không thể tùy tiện tổn thương tới bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cua-bao-boi-nguoi-me-nay-con-muon/1658012/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.