Editor: Ngạn Tịnh.
"Tiểu Kiều, đừng sợ, anh ở đây! Bị thương chỗ nào?" Tần Nghiêu cẩn thân che chở cô, trong con ngươi tràn đầy tự trách, thần tình kia quả thực còn đau lòng hơn cả bản thân mình bị thương.
Nếu là lúc trước, Cung Tiểu Kiều nhất định sẽ cảm động đến chết, mà bây giờ trừ một chút khổ sở đã không còn cảm giác dư thừa nào.
"Khụ khụ, cái đó... Anh hiểu lầm rồi!"
"Hiểu lầm? Chính tai anh nghe chính mắt anh thấy đấy! Cố Hành Thâm, anh có phải là người hay không?" Tần Nghiêu nắm chặt hai quả đấm.
Cố Hành Thâm cứ đứng như vậy, trầm mặc nhìn hai người, không biết là đang suy nghĩ cái gì, cũng không có biểu tình gì. Cung Tiểu Kiều bị nhìn đến run sợ trong lòng.
Cung Tiểu Kiều bất đắc dĩ kéo lấy Tần Nghiêu như đã mất đi lý trí, "Tần Nghiêu! Anh thật sự hiểu lầm rồi! Anh ấy là người, không phải người là tôi! Là tôi muốn cởi quần áo của anh ấy trước, anh ấy mới tự vệ phản công, tôi chỉ là bị cắn trầy da một chút mà thôi!"
Vì giải thích hiểu lầm, Cung Tiểu Kiều không tiếc nói mình không phải người!
Này... Cô cảm giác bản thân thật sự quá vĩ cmn đại rồi!
Nhưng mà Cố Hành Thâm, vì sao anh còn bày ra biểu tình dọa người sợ hãi như vậy chứ, cô đã rất cố gắng giải thích rõ rồi có được hay không!
"Thật sao? Tiểu Kiều, có phải là em sợ anh ta cho nên mới nói như vậy..." Tần Nghiêu vẫn không tin như cũ.
Cung Tiểu Kiều đang chuẩn bị nói chuyện, đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-cua-bao-boi-nguoi-me-nay-con-muon/1657992/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.