Trang thiết bị trong Trung tâm y tế ở đây lạc hậu, ngay cả cái phòng thí nghiệm tiêu chuẩn thấp nhất cũng không có, may mắn là Niếp Duy An có quan hệ rộng nên đã mua một vài thiết bị cũ từ Tổng viện, nếu không thì dự án mà cô đang làm chắc sẽ bị xếp xó.
Tuy rằng Tống Đình Ngọc là bác sĩ nội trú nhưng tâm hồn anh ta thì như một người phụ nữ ríu rít buôn chuyện suốt ngày. Nhưng kiến thức chuyên môn của anh thực làm Niếp Duy An kinh ngạc, đặc biệt là hai bài nghiên cứu của anh đăng trên tạp chí chuyên ngành đã làm cô nghiên cứu rất lâu.
Có một trợ lý như vậy đương nhiên Niếp Duy An sẽ không lãng phí. Cô xin cấp trên một nhóm động vật để thí nghiệm thuốc và nuôi chúng trong sân. Nhưng ai ngờ, mấy cái phương án thí nghiệm còn chưa làm mà những con thỏ đó đã biến mất không thấy bóng dáng chỉ trong một đêm
Tống Đình Ngọc nơm nớp lo sợ soi đèn pin, Niếp Duy An đen mặt quét ánh một vòng, liền cơ hồ có thể biết được kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này.
Trời còn chưa sáng, Tống Đình Ngọc gần đây đã dưỡng thành thói quen thức dậy lúc năm giờ rưỡi. Lúc này không biết là do gió lạnh trên núi thổi tới hay do hàn khí tỏa ra từ Niếp Duy An, vẫn là sợ tới mức khuôn mặt tái nhợt, cố gắng khuyên nhủ: “…Đừng, đừng xúc động! Có lẽ là con thỏ tự chạy lung tung, không nhất định là cậu ta…”
Niếp Duy An cười lạnh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-chinh-phuc-quan-y/3068467/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.