Căn tin hôm nay im ắng lạ thường.
Đội nấu ăn hăng hái ra trận, nồi thịt hầm bốc khói nghi ngút, ngày thường lũ quỷ đói này tranh giành nhau ngấu nghiến thức ăn mà giờ không một ai động đũa.
Bữa cơm trưa này có thể nói là bữa ăn thịnh soạn nhất mà bọn họ được ăn kể từ khi nhập ngũ, còn hoành tráng hơn cả bữa sáng nay nữa, thịt trắng da đỏ, cho dù ngày lễ tết cũng chưa chắc được đãi ngộ như vậy!
Ngụy Tuyết và Tống Đình Ngọc ăn thập phần vui vẻ, thỉnh thoảng Ngụy Tuyết vừa gặm xương sườn vừa chào hỏi với các bộ đội đặc chủng xung quanh.
“Này, sao các anh không ăn đi? Thịt ngon lắm! Sao không ai động đũa vậy? Buổi chiều còn có huấn luyện đó!”
“Y tá Ngụy nói đúng!” Nguyên Soái không nhanh không chậm uống canh, thản nhiên nhắc nhở chung quanh, “Buổi chiều có huấn luyện nhiệm vụ ‘đặc biệt’, ăn cho no đi!”
“…”
Huấn luyện viên, anh cũng quá thiếu đạo đức đi!
Buổi sáng nhóm bộ đội đặc chủng này đã bị lừa thảm hại nên giờ sẽ không bị lừa nữa. Huấn luyện viên buổi sáng cũng ân cần nhắc nhở họ như vậy, và kết quả ?
Không ăn! Kiên quyết không ăn! Dù sao ăn rồi cũng sẽ nôn ra… Sao phải chịu cái tội ấy!
Ngay khi giờ ăn trưa kết thúc, tiếng còi tập hợp vang lên bên ngoài.
Bọn họ chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như vậy khi giờ ăn trưa kết thúc, vứt bát đũa chạy vội ra ngoài, không muốn nhìn miếng thịt trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-chinh-phuc-quan-y/3068462/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.