Niếp Duy An khó hiểu bĩu môi tiễn Ngụy Triết đi, quay người lại liền nhìn thấy Nguyên Soái đứng sau lưng, vẻ mặt ủ rũ nhìn cô chằm chằm.
Niếp Duy An lập tức hiểu được, trong lòng cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười vì hành động cố ý vừa rồi của Ngụy Triết.
Niếp Duy An dừng một chút, giả vờ như không biết gì hỏi: “Làm sao vậy?”
Nguyên Soái không trả lời, híp mắt liếc nhìn Ngụy Tuyết đang đứng một bên, ánh mắt hung dữ khiến cô gái nhỏ sợ rụt cổ lại.
Nguyên Soái lạnh lùng mở miệng: “Muốn gặp ai thì ra ngoài mà gặp. Quân doanh là nơi nghiêm trang, người không phận sự thì không được tùy tiện ra vào!”
Thật sự là nằm không cũng trúng đạn!
Ngụy Tuyết ở trong lòng trợn mắt há mồm, trên mặt lộ ra vẻ thành thật, ngoan ngoãn gật đầu.
Nguyên Soái nhíu nhíu mày: “Còn đứng nơi này làm gì?”
Ngụy Tuyết thương cảm nhìn Niếp Duy An, thực không nghĩa khí xoay người nhanh như chớp chạy đi.
Niếp Duy An không đợi Nguyên Soái mở miệng, cô lên tiếng trước: “Tôi sẽ đi tìm Dương Diệp nói chuyện, nhưng phải chờ thời điểm thích hợp, tôi với anh ta không thân quen, tùy tiện đi khuyên nhủ anh ta sẽ không nghe.”
Nguyên Soái há miệng định nói, nhưng Niếp Duy An căn bản không cho anh cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: “Chuyện này không thể vội vàng, thúc giục tôi cũng vô dụng… Được rồi, được rồi, dù sao chiều mai chúng ta mới rời nông trại, đêm nay tôi tìm anh ta nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-chinh-phuc-quan-y/3068414/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.