Mọi người đồng loạt nhìn vào màn hình nhỏ, trên đó là một màu cam chói mắt.
Niếp Duy An biến sắc, không nói một lời định rời đi, lại bị Nguyên Soái kéo lại.
“Diễn tập còn chưa kết thúc...” Nguyên Soái thanh âm tựa hồ bị cái gì chặn lại, chậm rãi nói, “Hậu cần không thể điều động!”
Niếp Duy An không thể tin được nhìn anh: “Đó là lính của anh! Bọn họ rõ ràng là con người!”
“Tôi biết!” Nguyên Soái sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra thống khổ và bất đắc dĩ không nói nên lời, “Tôi cũng biết... Diễn tập chính là chiến tranh!”
Niếp Duy An ánh mắt lạnh lùng nhìn đáp trả anh, đột nhiên cười lạnh một tiếng, vùng khỏi tay anh, lui về phía sau một bước, giơ tay giật đứt quân hàm trên vai ném về phía anh.
“Hiện tại, tôi không phải thiếu tá, tôi chỉ là chiến sĩ của lữ đoàn bộ đội đặc chủng!” Giọng nói của Niếp Duy An vì tức giận mà vang lên một cách dị thường, “Tôi xin tham chiến!”
Nguyên Soái mím chặt môi nhìn cô không nói lời nào, ánh mắt anh thay đổi.
Niếp Duy An cũng không chờ anh đồng ý, nhặt súng đeo lên vai sau đó chạy ra khỏi doanh trướng.
Niếp Duy An tùy tiện khởi động một chiếc mô tô vốn dĩ hay được dùng để mở đường, động cơ xe gào rú phóng hết tốc lực lao đến bãi mìn.
May mắn thay, Niếp Duy An đã quen thuộc địa hình do cô từng đến đây để bố trí diễn tập, hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-chinh-phuc-quan-y/3068411/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.