Diễn tập liên hợp đối kháng giữa ba quân khu đã chính thức kết thúc.
Quân khu Tây Nam giành thắng lợi cuối cùng.
Nhưng cả Lữ đoàn bộ đội đặc chủng không có nhiều niềm vui chiến thắng, ai cũng lo cho đồng đội bị thương…
Sau khi kết thúc diễn tập, huấn luyện cũng không quá nặng nề, tuy rằng mỗi ngày vẫn là rất vất vả, nhưng so với huấn luyện cực hạn lần trước, đã thoải mái hơn rất nhiều.
Nhóm bộ đội đặc chủng này cuối cùng cũng có cơ hội thở phào, Đại đội trưởng Trần đã đặc biệt chấp thuận cho họ một kỳ nghỉ năm ngày.
Ngoại trừ một số người sống ở vùng núi xa xôi và không thể về nhà, những người còn lại không thể chờ đợi để bắt đầu cuộc hành trình về thăm nhà.
Chu Tường và Thiệu Chính không vội vã rời đi.
Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, cả hai vội vã đến bệnh viện, Mã Chấn Hổ bị thương đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa được gặp, hiếm khi quân đội cho họ nghỉ vài ngày nên họ phải đến gặp đồng đội của họ.
Niếp Duy An và Nguyên Soái ngậm miệng không nói về thương thế của Mã Chấn Hổ, cho nên bọn họ nghĩ rằng bất quá là vết thương nhẹ cần nằm viện quan sát. Không nghĩ tới khi họ vào bệnh viện và hỏi quầy lễ tân, y tá đã đưa họ thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt.
“Bốn giờ mới đến giờ được phép thăm bệnh, thời gian cũng sắp đến rồi, các cậu ở bên ngoài chờ một lát đi!”
Chu Tường cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-chinh-phuc-quan-y/3068408/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.