Dương Diệp cởi mũ trùm đầu xuống, lộ ra vẻ mặt tươi cười, trong mắt có hứng thú nhìn cậu: “Không tồi, tiểu tử này thật đúng là không sợ chết…”
Chu Tường hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn xung quanh thấy Phùng Duệ và Lưu Tam cũng đang bị treo ngược lên, toàn thân đẫm máu không rõ sống chết, suýt nữa bị dọa chết khiếp.
Chu Tường phản ứng rất nhanh, kinh ngạc hô lên: “Này… Tất cả đều là giả ?”
Rất nhiều người chạy rầm rầm tới, nhìn bọn họ cười không ngớt.
Dương Diệp xua tay ra hiệu im lặng, cười nói: “Xem ra lô vũ khí trang bị mới không tệ, đạn mô phỏng rất cao, bọn họ còn không có phát hiện là đạn rỗng… Nhưng điều tuyệt vời nhất là quả lựu đạn này!”
Dương Diệp lắc lắc vật hình cầu trong tay, cảm thán nói: “Âm thanh không chỉ rất chân thực, còn có thể thổi ra một ít bụi, sau đó là khói đặc, rất thật a!”
Chu Tường không thể tin được trừng mắt anh: “Tôi rõ ràng nhìn thấy… chảy máu a!”
“Ồ, cậu nói cái này à?” Một người bên cạnh cởi mũ trùm đầu ra, xé băng dính trên trán ra, còn dính một sợi dây dẫn mảnh.
“Đây là điểm nổ cố định, có độ nhạy cao, còn thêm sắc tố đỏ… Cũng là đợt hàng mới nhất!”
Chu Tường sắc mặt âm trầm ngậm miệng.
Thiệu Chính ngây người nghe hồi lâu, sau đó đột nhiên bộc phát, giơ nắm đấm rống lên một tiếng lao về phía trước hướng vào sống mũi của Dương Diệp.
Dương Diệp phản ứng rất nhanh, nghiêng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-chinh-phuc-quan-y/3068384/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.