Niếp Duy An ở trong lòng hung hăng phỉ nhổ, có nhiều cô gái như vậy, cô có thể ở cùng phòng với bất kỳ cô gái nào. Đầu óc cô bị hỏng mới có thể ở chung phòng với anh!
Nguyên Soái ân cần dụ dỗ: “Những người khác đều đã được sắp xếp phòng xong xuôi hết rồi, đừng quấy rầy người dân.”
Niếp Duy An trào phúng cười ha ha nói: “Tôi thà ngủ cùng phòng với Tống Đình Ngọc còn hơn là với anh!”
Nguyên Soái nhíu mày, mất hứng nói: “Em vẫn là thích tiểu bạch kiểm...”
Niếp Duy An nhìn anh một cách trả đũa, vui sướng nói: “Đúng vậy, tôi thích da trắng, mặt đen nhìn xui xẻo lắm!”
Nguyên Soái sắc mặt càng đen, đè nén ghen tị nói: “Tiểu bạch kiểm không đáng tin...”
Niếp Duy An nhún vai: “Tôi không tìm bạn đời để dựa dẫm, hơn nữa tôi cũng không có yêu cầu gì, đương nhiên phải chọn người nhìn vừa mắt rồi.”
Nguyên Soái nghẹn họng không nói nên lời.
Tống Đình Ngọc còn không biết mình là mồi lửa cho hai núi thuốc súng này, hai tay ôm túi hành lý trước ngực, bộ dạng như một học sinh tiểu học, chậm rì rì đi tới hỏi: “Bác sĩ Niếp, tôi ở phòng nào đây?”
Nguyên Soái ánh mắt sắc bén lợi hại quét qua Tống Đình Ngọc, lạnh lùng mở miệng: “Cậu ở cùng phòng với Thiệu Chính!”
Tống Đình Ngọc sợ đến sắc mặt tái nhợt, hai tay buông lỏng ba lô rớt xuống đất, rưng rưng hỏi: “Tại sao? Tôi, tôi có thể đổi một người...”
Nguyên Soái bỗng nhiên chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-chinh-phuc-quan-y/3068378/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.