Khoảng cách quá xa, bộ đàm mất tín hiệu, Nguyên Soái và Thiệu Chính đương nhiên không liên lạc được. Nguyên Soái đành đưa đội của mình về cứ điểm ở thị trấn trung tâm trước, không nghĩ tới nhóm Thiệu Chính và Dương Diệp bọn họ cư nhiên còn chưa trở về, không khỏi nhíu mày.
Căn phòng có thiết bị liên lạc tiên tiến nhất, Nguyên soái phất tay ra hiệu cho Niếp Duy An xử lý vết thương cho những người bị thương trước, sau đó ngồi trên ghế sô pha và bắt đầu liên lạc với trung tâm chỉ huy.
Tiểu Dương lắc lắc đầu, ý bảo chính mình không có việc gì, vẻ mặt lo lắng đứng ở bên cạnh chờ đợi tin tức.
Sau khi giải thích ngắn gọn tình hình, Nguyên Soái tháo tai nghe và đứng dậy với vẻ mặt nặng nề.
Niếp Duy An vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của anh, trong lòng nhất thời ‘lộp bộp’ một tiếng, tim đập thình thịch vội vàng hỏi: “Như thế nào rồi? Vì sao bọn họ còn chưa trở về?”
Nguyên Soái trầm giọng nói: “Giao dịch lần này của bọn chúng bị chúng ta phá hoại… Tổ chức X bị tổn thất lớn, bọn chúng nuốt không trôi cục tức này nên tìm tới hướng sa mạc trả thù.”
Chu Tường nhất thời cả kinh: “Vậy A Chính và những người khác...”
“Tin tưởng năng lực của bọn họ!” Nguyên Soái giơ tay ngăn cản lời của Chu Tường, bình tĩnh nói: “Bộ chỉ huy chỉ là tạm thời mất liên lạc với bọn họ, cũng không có tin tức chính xác, chúng ta không được hoảng hốt! Liên hợp quân đội hiện đã đuổi theo để ứng cứu!”
Chu Tường gấp đến độ tức giận đập mạnh vào tường, tức giận nói: “Sao có thể như vậy? Lũ khốn đó chán sống rồi nên mới dám đối đầu với liên hợp quân đội?”
Nguyên Soái cười lạnh liên tục: “Bọn chúng tung hoành ở đây bao năm nay cho rằng mình vô địch! Chúng ta không đối phó với bọn chúng, cũng không biết thu liễm mà còn cư nhiên dám kiêu ngạo tấn công lại chúng ta! Chưa bao giờ thấy lưỡi kiếm của Hoa Nam Lợi Nhận rút khỏi vỏ đúng không, hôm nay cho bọn chúng mở rộng tầm mắt.”
Nguyên Soái ánh mắt ngưng tụ, đằng đằng sát khí nói: “Toàn thể nghe lệnh! Hôm nay chúng ta sẽ cho bọn chúng biết thế nào là lưỡi gươm sắc bén đâm thấu tim quân thù!”
Mọi người bị vài câu nói trở nên kích động, sát khí lan tràn, huống chi lần này người bị ức hiếp lại là anh em của bọn họ. Đánh bọn họ cũng chính là đánh một đòn vào thể diện Nam Hoa Lợi Nhận!
Như thế nào có thể chấp nhận được?
Trong lúc nhất thời, đám người kích động đứng nghiêm ưỡn ngực, uy nghiêm rống to: “Bảo vệ tổ quốc! Đồng sinh công tử! Chúng ta là gươm và súng của nhân dân! Gươm và súng của Quốc gia! Là phần sắc bén nhất của kiếm! Lưỡi gươm sắc bén đâm thấu tim quân thù!”
Sau ba phút chuẩn bị, mọi người lập tức giải tán để bổ sung quân nhu và đạn dược, Tiểu Dương cũng kéo lê cánh tay bị thương, dùng tay phải nhanh chóng nhét quân nhu vào ba lô.
Nguyên Soái nhíu mày, trầm giọng ra lệnh: “Mộc Kiếm ở đây chờ lệnh!”
Tiểu Dương lập tức xoay người, ánh mắt kiên nghị, khuôn mặt thượng mang theo nét cương nghị quân nhân vĩnh không khuất phục, quật cường kiên định cao giọng nói: “Báo cáo huấn luyện viên! Tôi xin tham chiến!”
Nguyên Soái giận tái mặt, rất nhanh cự tuyệt: “Không được! Cậu bị thương...”
“Báo cáo --” Tiểu Dương không đợi anh nói xong, lần đầu tiên đánh gãy lời nói cấp trên, kiên định nói: “Tôi không sao! Tôi có thể tiếp tục chiến đấu! Đồng đội của tôi đang gặp nguy hiểm đang chờ tôi cứu viện! Trừ khi tôi chết, nếu không tôi không thể khoanh tay đứng nhìn!”
Nếu là bình thường, cấp dưới dám chống đối phản kháng mình như vậy, Nguyên Soái sớm đã tẩn cho một trận khiến ba mẹ hắn nhận không ra… Nhưng bây giờ, anh cũng chỉ im lặng trầm mặc.
Tiểu Dương đứng thẳng không nao núng, giống như một cây bạch dương thẳng tắp, dù có gió lớn và bão táp đến đâu, cũng tuyệt không khom lưng.
Họ là anh em chiến hữu ngày đêm sống chết có nhau, là đồng chí cùng nhau trưởng thành, cùng nhau vượt qua muôn vàn gian khổ, thậm chí còn thân hơn cả người thân! Tiểu Dương muốn ở bên cạnh họ cùng chiến đấu lúc này... Huống chi cậu thấy mình chỉ bị thương nhẹ, cho dù chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, cậu cũng sẽ dốc toàn lực xông tới ứng cứu cho đồng đội!
“Đồng sinh cộng tử” không chỉ đơn thuần là một câu khẩu hiệu hô hào, nó hàm chứa bao nhiêu tín nhiệm, ai cũng không thể cô phụ sự tín nhiệm mà bọn họ dành cho nhau đó.
Huống chi, bọn họ đều là thành viên Hoa Nam Lợi Nhận, là một chỉnh thể hoàn chỉnh, thiếu ai cũng không được!
Nguyên Soái trầm mặc một lát, nhìn cậu một cái thật sâu, trong ánh mắt toát ra sự thấu hiểu, gật đầu âm thanh lạnh lùng nói: “Mộc kiếm nghe lệnh!”
“Vâng!”
“Cậu phụ trách tiếp tục liên lạc với nhóm Ly Hỏa, mặc kệ dùng biện pháp gì, nhất định phải mở rộng phạm vi tìm kiếm!”
“Vâng!” Tiểu nghiêm túc hành lễ, trầm giọng nói: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Tiểu Dương quay người cùng đồng đội rời đi, Niếp Duy An cũng không nhịn được nữa, lo lắng nhìn cậu ta, cau mày không đồng tình nói: “Tiểu Dương bị thương nặng, mất nhiều máu, vận động cường độ cao trong thời tiết này rất dễ mất nước… Hơn nữa tuy rằng vết thương không đến xương cốt, nhưng cơ bắp và thần kinh bên vai trái đã bị tổn thương, nếu không cẩn thận nhiễm trùng, sau này còn có thể làm tay súng bắn tỉa được sao?”
Nguyên Soái vẻ mặt bình tĩnh mặt, im lặng một lúc lâu không nói.
Niếp Duy An còn tưởng rằng anh không tin, không khỏi có chút lo lắng, tiến lên hai bước, cao giọng nói: “Anh đừng nghĩ rằng bác sĩ tụi em có bệnh nghề nghiệp thích nói chuyện dọa người! Sa mạc, cánh đồng hoang vu.. Nếu không duy trì ở trạng thái thể thực tốt nhất, nếu cố gắng tác chiến, bị sốc tử vong cũng có thể xảy ra!”
Nguyên Soái trầm mặc nghe cô có chút kích động khuyên bảo, bỗng nhiên hỏi lại một câu: “Nếu là đồng đội của em gặp nạn, em sẽ làm như thế nào?”
Niếp Duy An sửng sốt, bị hỏi á khẩu không trả lời được.
Nguyên Soái trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, khẽ thở dài nói: “Suy bụng ta ra bụng người, quyết định của anh cũng là vì lợi ích của bọn họ... Đối với thỉnh cầu của Tiểu Dương, anh cũng không có cách nào từ chối! Huống chi, cho dù anh hạ lệnh, cậu ta cũng sẽ không ngoan ngoãn ở lại chỗ này! Thay vì để cậu ta một mình mạo hiểm, không bằng giữ ở bên cạnh người!”
Nguyên Soái là một quân nhân, đối xử với chiến hữu như thế nào, có thể hiểu được tâm tư của Tiêu Dương lúc này.
Biết rõ đồng đội gặp nguy hiểm đang chờ đợi sự giúp đỡ của mình, cho dù chỉ còn một hơi thở, ai cũng sẽ dốc hết sức lao tới, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi đồng đội!
Cùng nhau trải qua gian nan thử thách, cùng nhau vượt qua nguy hiểm sinh tử, tình cảm này từ lâu đã không thể xóa nhòa vĩnh viễn khắc vào máu xương.
Niếp Duy An không nhiều lời nữa, cầm hộp sơ cứu lên, trước khi quay người rời đi, cô đột nhiên nói: “Em đã chuẩn bị thêm một ít thuốc cho cậu ấy… Anh yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức giúp cậu ấy giữ được sự nghiệp quân nhân!”
Nguyên Soái ánh mắt ôn nhu, lộ ra cái nụ cười mãn nguyện.
Bên này Nguyên Soái và Niếp Duy An dẫn mọi người tích cực tìm kiếm và ứng cứu, ở bên kia, Dương Diệp và những khác thực sự đang ở trong một tình huống thập phần gian nan...
Đêm đầu tiên ở nội địa sa mạc, gió thổi lồng lộng, bão cát ở đây rất nguy hiểm, không biết có bao nhiêu người vĩnh viễn bị gió cát chôn vùi. Một đêm gió thổi mạnh, khung cảnh xung quanh bị đảo lộn, nếu bị lạc mất phương hướng có thể sẽ không bao giờ ra được nữa...
Đối với mối đe dọa từ kẻ thù, họ đã tôi luyện nhiều năm nên luôn có thể tìm ra cách hóa giải. Nhưng sức mạnh của tự nhiên là vô hạn, dù lợi hại và dũng cảm đến đâu, họ cũng không thể chống lại thiên nhiên.
May mắn thay, lều cá nhân của họ rất chắc chắn, lần này là lều hành quân sa mạc được chuẩn bị đặc biệt phù hợp với hoàn cảnh chiến đấu, khung rắn chắc và khả năng chịu lực tốt. Sau một đêm, mặc dù căn lều bị cát dày vùi lấp, đỉnh lều gần như chạm đất, chỉ có thể nằm thẳng một người, nhưng tốt xấu lại có thể giúp họ bình yên vượt qua nguy hiểm.
Bão cát gào thét suốt đêm, tờ mờ sáng mới dừng lại. Thiệu Chính và Dương Diệp vùng vẫy trên cát và vươn vai, bởi vì thiếu nước nghiêm trọng bọn họ không thể tắm rửa sạch sẽ. Sau khi thu dọn một chút, họ gọi Tống Đình Ngọc dậy và lên đường.
Không nghĩ tới sau khi kêu liên tục như vậy nhưng nửa điểm âm thanh đáp lại cũng không có...
Dương Diệp và Thiệu Chính liếc mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên cảm thấy không xong, lập tức chạy tới cào cát bằng hai tay không ngừng.
Cuối cùng cũng lộ ra chiếc lều bên dưới, Thiệu Chính vội vàng mở ra liền thấy Tống Đình Ngọc sắc mặt tái nhợt, môi nứt nẻ, đôi mắt xanh đen, trên má còn có những giọt nước mắt lốm đốm... nằm thẳng tắp trong bộ dạng tiều tụy và thảm hại. Nếu không phải ngực anh ta vẫn phập phồng theo tuần suất nhất định, cậu còn tưởng rằng anh ta đã thăng thiên rồi, cho dù kêu thế nào cũng không phản ứng!
Thiệu Chính nhất thời nổi giận, tiến lên hai bước vừa định lôi Tống Đình Ngọc dậy, không biết nghĩ tới điều gì, nửa đường thay đổi lực đạo, chỉ dùng mũi chân đá nhẹ vào eo anh ta một cái.
Tống Đình Ngọc không kiên nhẫn nhíu mày, lầm bầm điều gì đó không rõ, quay người lại và hoàn toàn phớt lờ bọn họ.
Sắc mặt Thiệu Chính xanh mét như tàu lá chuối, một tay bốc lên một nắm cát lớn, một tay kéo cổ áo anh ta ra, không chút khách khí nhét vào.
“A --”
Cát thô ráp nóng hổi đột nhiên rơi xuống ngực khiến làn da mỏng manh nổi một tầng da gà, Tống Đình Ngọc đột nhiên sợ hãi ngồi dậy. Thiệu Chính không để ý, không kịp né tránh, cái mũi anh tuấn đập mạnh vào trán đối phương, vừa nóng vừa đau, nước mắt suýt chút nữa trào ra.
“Anh cố ý hả?” Thiệu Chính ôm cái mũi, trừng mắt hung ác nhìn Tống Đình Ngọc, nhưng bởi vì trong mắt có nước mắt, uy hiếp giảm đi rất nhiều.
Tống Đình Ngọc cũng không để ý tới cát trên quần áo của mình nữa, vội vàng đưa tay sờ mặt anh, nhỏ giọng áy náy: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi… Để tôi xem có bị thương không...”
Thiệu Chính chán nản xoa xoa mũi, đẩy anh ra, không kiên nhẫn nói: “Tôi không phải người yếu đuối như vậy! Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta phải nhanh lên, nếu không thì giữa trưa lúc nóng nhất anh lại đi không nổi làm chậm trễ hành trình!”
Tống Đình Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, biết rõ không có nước rửa mặt, vì vậy anh từ trong túi lấy ra một chiếc khăn ướt lau mặt, dừng lại một chút nhìn nhìn hai người họ, nhăn nhó một lát rồi ngượng ngùng cởi khuy áo ra một chút.
Bộ ngực hơi gầy trắng nõn chưa từng thấy mặt trời bị cát thô làm ửng đỏ...
Thiệu Chính thoải mái nhìn anh, ‘chậc chậc’ hai tiếng: “Nói anh giống phụ nữ mà anh không tin! Người không có ngực như anh mà cũng được xem là đàn ông sao?”
Tống Đình Ngọc xấu hổ đỏ mặt đưa tay ôm ngực, khiến Thiệu Chính không chút khách khí cười nhạo ra tiếng.
Dương Diệp bất đắc dĩ nhướng mày: “Đại nam nhân ngực bự có gì đáng tự hào? Nương nương hãy học tiếng Trung cho tốt, đừng làm mất thể diện Hoa Nam Lợi Nhận chúng ta!”
Thiệu Chính hừ một tiếng, không phục nói: “Dù sao tôi nói mọi người nghe vẫn hiểu được mà! Đủ dùng là được, như thế nào nhiều chuyện như vậy chứ!”
Dương Diệp đứng dậy, nhìn chung quanh hoàn toàn xa lạ, trong mắt lộ ra lo lắng thật sâu, thúc giục nói: “Đừng lắm mồm nữa, mau thu dọn đồ đạc, trước khi trời nóng nhất thì tranh thủ đi thêm một chút!”
Cát vàng đầy trời, che lấp tất cả các dấu hiệu, căn bản không thể tìm thấy đường đi.
Cũng may bọn họ không có đi quá xa, cũng không phân biệt được phương hướng, chỉ có thể ngồi tại chỗ chờ đồng đội đến ứng cứu.
Dương Diệp thử nửa ngày, nhưng trong máy bộ đàm liên lạc chỉ có tín hiệu lưu chuyển tiếng sột soạt, vẫn không thể kết nối với trung tâm chỉ huy và nhóm của Nguyên Soái cho nên đành phải từ bỏ.
Dựa vào ý thức mạnh mẽ về phương hướng và kinh nghiệm tác chiến nhiều năm, Dương Diệp mang theo hai người họ đi nửa ngày, thấy Tống Đình Ngọc lung lay sắp đổ, bọn họ phải tìm một cồn cát và ngồi trong bóng râm để nghỉ ngơi một lúc.
Dương Diệp đưa bình nước cho anh ta: “Uống chút đi, nếu không cậu không trụ nổi đâu!”
Tống Đình Ngọc do dự một lát, vẫn là lắc đầu, anh đã uống hết nước của mình rồi, mọi người ai cũng đều khát, anh không thể ích kỷ như vậy.
Thiệu Chính khinh bỉ trừng mắt liếc anh một cái, miệng hùng hùng hổ hổ ghét bỏ mắng anh vô dụng liên lụy mọi người, động tác thô lỗ mở ra hộp cứu thương, từ bên trong lấy ra túi đường glucose, xé mở gói kim tiêm truyền tĩnh mạch dùng một lần, kéo cánh tay của Tống Đình Ngọc chuẩn bị ghim kim vào.
“Câm miệng!” Thiệu Chính hung tợn mắng, “Nếu như anh ngã xuống, chỉ làm tăng thêm phiền toái!”
Tống Đình Ngọc đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Không phải... Tôi là muốn nói, trước khi ghim kim phải sát trùng da...”
Thiệu Chính: “...”
Dương Diệp bất đắc dĩ thở dài, tiếp nhận kim trong tay Thiệu Chính: “Để tôi làm cho, nương nương cậu đi điều chỉnh thiết bị thử xem có thể liên lạc với huấn luyện viên được không.”
Thiệu Chính sắc mặt lạnh lùng đứng dậy, lười liếc mắt nhìn anh một cái.
Dương Diệp đi một vòng kiểm tra quanh chỗ bọn họ nghĩ ngơi nhưng cũng không dám đi xa, dù sao cũng không thể xác định phương hướng, nếu đi xa, nói không chừng liền thật sự không thể trở về.
Mặc dù họ có thể chờ cứu viện, nhưng nhiều năm huấn luyện đã khiến họ có thói quen phải tự tìm cách cứu lấy mình trước. Hơn nữa, quân nhu của họ đang giảm mạnh, thực sự không thể ngồi yên chờ chết được, sau ba ngày, nếu không tìm thấy nguồn nước, tình hình của họ sẽ còn thảm khốc hơn…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]