Trời đã vào đêm, gió thổi phất phơ, thật là dễ chịu Đường Cảnh Ngọc vỗ vỗ bụi đất trên người, chậm rãi đứng dậy đi vào trấn.
Trấn tuy nhỏ nhưng thoạt nhìn coi như giàu có và đông đúc, hai bên đường bày không ít cửa hàng, mới bước được hai bước thì biết bao hương vị thức ăn quyến rũ bay tới, canh vịt hầm bột, vằn thắn, tiểu lung bao (một loại bánh bao nhỏ hỗn hợp thịt, cua, trứng cá)...... Đường Cảnh Ngọc vốn chưa ăn gì ngoại trừ uống nước từ buổi chiều, nay trong miệng toàn là nước miếng, không ngừng ra chảy ra ngoài. Nhưng nàng biết căn bản bấy nhiêu tiền của nàng không đủ để uống miếng nước canh, chỉ đành nhìn cho đỡ thèm.
Trên đường không ít người đi đường, Đường Cảnh Ngọc thức thời đi ở chỗ tối, đi được một lúc đụng một cái sạp đồ ăn dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn chủ quán, chủ quán làm như không thấy hoặc trực tiếp đuổi nàng, nàng liền tiếp tục đi phía trước đi, mọi người đều dùng ít sức.
Đi ngang qua một quán cơm nhỏ, hai đứa nhỏ bốn năm tuổi đang chơi với nhau phía trước một quán ăn, Đường Cảnh Ngọc kìm lòng không được nhìn qua bọn họ. Nữ oa lớn hơn một chút thấy nàng, đại khái là do các trưởng bối trong nhà đã căn dặn, lập tức cảnh giác, dắt tay đệ đệ nàng vô bên trong chơi.
Đường Cảnh Ngọc thấy vậy cũng không trách nàng, đang muốn đi lên phía trước đột nhiên thấy cách đó không xa là một khách sạn.
Loại trấn nhỏ như vậy, để tìm được một khách sạn rất khó, bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-chiem-giu-cua-chuong-quy/122767/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.