Hàn Văn Quân lúc này bụng còn chưa rõ ràng, mới khoảng 3 tháng, mặc quần áo rộng rãi căn bản nhìn không ra. Phụ nữ mang thai bình thường đều sẽ béo lên, cho dù nôn nghén phản ứng lợi hại, trong nhà cũng sẽ tìm cách tẩm bổ, Hàn Văn Quân gầy tới lợi hại, quả thực có chút dấu hiệu xương bọc da rồi, nhưng vậy liền càng nhìn không ra mang thai. Lúc cô ta trở lại Hàn gia mọi người đều sợ hết hôn, Hàn Văn Quân lại không thiếu tiền, sao có thể đem mình làm thành như vậy, mẹ Hàn Văn Quân Phương Văn thậm chí còn len lén hỏi con gái, hỏi cô có phải dính vào ma túy hay không, nhìn thế nào cùng người hút ma túy trên TV không sai biệt lắm, tiều tụy tới đáng sợ. Hàn Văn Quân giận đến muốn hộc máu, nhìn một chút đây là nói cái gì, cô ta là loại người như vậy sao? Cô ta hiện tại biến thành như vậy không phải đều là lỗi trong nhà sao, nếu không kết hôn với Liễu Kiệt, hoàn cảnh của cô ta sao sẽ thảm như vậy. Cô ta vĩnh viễn sẽ không tự kiểm điểm lỗi lầm của mình, tình cảnh hôm nay như vậy cũng không phải tự cô ta làm ra sao. "Mẹ, con thật vất vả trở về một chuyến, mẹ cứ như vậy đâm vào trái tim con sao?" Hàn Văn Quân trong lòng khó chịu vô cùng, đây là mẹ ruột của cô ta, đã vậy còn quá hoài nghi cô, dây thần kinh trong đầu cô ta không bình thường mới có thể đi hít ma túy a. Phương Văn than thở, "Mẹ đây không phải lo lắng cho con sao, con nói con đây đều không sai biệt lắm 2 tháng không về nhà, gọi điện thoiaj cho con cũng luôn là qua loa với mẹ, chưa nói mấy câu đã cúp, đi tìm con còn cũng luôn không ở nhà, con còn sa thải người giúp việc, con nói một chút con rốt cục đang làm gì vậy a!" "Con không biết bọn họ nói con như thế nào, nói con lén lén lút lút, nói rất khó nghe, mẹ cũng không biết không bao lần." "Mẹ, con trở lại không mẹ muốn nói với mẹ cái này, mặc kệ bọn họ nói cái gì, hiện tại có chuyện gấp hơn!" Hàn Văn Quân lòng như lửa đốt, đâu có tâm tư nghe mẹ mình càm ràm. "Con nói chuyện của Liễu Kiệt?" Phương Văn ngược lại phản ứng không lớn lắm, "Con khẩn trương làm cái gì, chuyện này là nó sai người làm, hiện tại bị bắt cũng là nó đáng đời, cùng con có quan hệ gì, người tra như vậy nên túm đi ngồi tù, coi như là báo ứng của nó!" Bà ta còn rất cười trên nỗi đau của người khác. Hàn Văn Quân cười lớn, "Hắn ta sẽ vu cáo lên người con!" "Phi, người đó là hắn ta tìm, cảnh sát muốn tìm cũng là tìm hắn, mắc mớ gì đến con a, hắn ta nói con chính là con? Hắn ta cho hắn ta là ai a!" Phương Văn một chút cũng không lo lắng, cảm thấy con gái quả thực chuyện bé xé ra to, lúc này lại không chột dạ. "Mẹ, mẹ đã quên giấy cam đoan hắn viết rồi sao!" Hàn Văn Quân quả thực vội muốn chết, "Cảnh sát có thể không tin hắn nói, nhưng kia là giấy trắng mực đen, hắn ta không nói cảnh sát cũng có thể tìm tới trên đầu con, nếu hắn ta còn giữ tờ giấy kia, con đoán chừng rất nhanh cũng phải vào!" Vụ án này hiện suất của cảnh sát không cần quá cao, ngày đầu tiên bắt đám người trong video, ngày thứ hai liền bắt Liễu Kiệt, Hàn Văn Quân sợ ngày mai mình sẽ bị mời "uống trà". Phương Văn mở to mắt, Hàn Văn Quân nhắm mắt lại, cô ta cũng biết người trong nhà đều quên mất tờ giấy này rồi, cô ta hiện tại hối hận muốn chết, ban đầu viết giấy cam đoan cô ta tính toán nhỏ, cô ta dùng chiêu này để cho Liễu Kiệt cho rằng hôn nhân còn có thể vãn hồi, cô ta lợi dụng cái này để Liễu Kiệt vì cô ta làm việc, không nghĩ tới hiện tại hãm hại chính mình! Nếu như ban đầu chỉ là yêu cầu miệng, đâu còn có nhiều chuyện như vậy a, bất kể Liễu Kiệt nói với cảnh phương như thế nào, chỉ cần cô ta không thừa nhận là tốt rồi, hiện tại toàn bộ kết thúc. "Vậy...... vậy làm sao bây giờ a?" Phương Văn lúc này rốt cục bắt đầu khẩn trương, "Giấy cam đoan kia một kiểu hai phần, ta đâu xem chứ?" "Con đã sớm đốt, giữ lại làm chứng cớ sao!" Hàn Văn Quân che ngực, cô ta lại có chút muốn phun ra, hai hôm nay càng thêm nghiêm trọng, "Cũng không biết chỗ Liễu Kiệt còn ở đó hay không." "Nếu hắn ta giữ lại làm sao bây giờ!" Phương Văn gấp đến độ xoay quanh, "Mẹ đi tìm cha con thương lượng!" "Mẹ chờ chút." Hàn Văn Quân cố gắng nhịn xuống kích động muốn ói, "Chuyện này hơn nửa có liên quan tới Lập Nhân, chúng ta liên lạc với anh ấy chút đi." Đầu óc cô ta nếu không thanh tĩnh cũng biết Hạ Lập Nhân sẽ không bán mặt mũi cô ta, chuyện này người trong nhà cô ta ra mặt có lẽ còn có chỗ trống cứu vãn. Phương Văn cũng không rõ rốt cuộc là tình hình gì, dù sao không thể để cho con gái ngồi tù, chỉ cần có thể đến giúp con gái, chả thèm quả hắn tìm ai, nhất định phải đi cầu xin a! Phương Văn vội vội vàng vàng đi tìm chồng thương lượng, bọn họ phải sớm làm chuẩn bị tính toán xấu nhất. Bà sau khi đi Hàn Văn Quân liền tới phòng rửa tay ói ra, cả người khó chịu tới muốn chết. Cô ta dùng nước súc súc miệng, sau đó trở về phòng lôi điện thoại trong túi mình ra, gọi điện thoại cho Tiết Mạch, cô ta nơi này đã xảy ra chuyện, chỗ Tiết Mạch còn rất tốt, vậy hơn nửa Hạ Lập Nhân còn chưa phát hiện Tiết Mạch có vấn đề, hơn nữa cô ta cảm thấy Hạ Lập Nhân căn bản là không thể nào phát hiện. Cô ta giúp đỡ Tiết Mạch lớn như vậy, còn chưa từng cầu hồi báo, hiện tại cầu một chút hồi báo nhỏ không có gì là không ổn, đó là đối phương thiếu cô. Tiết Mạch tiếp Hàn Văn Quân vốn đang rất cao hứng, nhưng sau khi hắn nghe yêu cầu của đối phương trợn tròn mắt, hắn đối với chuyện Tô Nhã Như cũng không hiểu rõ, cũng không có bao nhiêu hứng thú, ban đầu Hàn Văn Quân tại sao giúp hắn hắn cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì bên ngoài đều nói Hàn Văn Quân và Hạ Lập Nhân là bạn bè, hắn còn tưởng rằng Hàn Văn Quân là giúp bạn ra khỏi thất tình cơ, mặc dù phương pháp kia có chút tổn hại. Nhưng nhận cú điện thoại này hắn mới biết, hóa ra Hạ Lập Nhân và Hàn Văn Quân mâu thuẫn thâm hậu a! Hàn Văn Quân bận rộn giúp hắn, hiện tại muốn dùng hắn, muốn bảo hắn hỗ trợ nói giúp. Tiết Mạch nghĩ thầm, tôi có thể nói gì a, Hạ Lập Nhân căn bản là không biết hai chúng ta quen biết, tôi đi nói giúp không phải là không đánh đã khai sao, tiền đồ của hắn rất có thể hủy hoại chỉ trong chốc lát được chứ. Nhưng là Hàn Văn Quân uy hiếp hắn, nếu như hắn không giúp đỡ, cô ta liền nháo cá chết lưới rách, ai cũng không tốt. Tiết Mạch chỉ có thể đáp ứng. Bất quá đáp ứng thì đáp ứng, hôm đó hắn do dự thật lâu vẫn là không dám đi tìm Hạ Lập Nhân, hắn căn bản không biết nên mở miệng thế nào, điện thoại của Hàn Văn Quân cuộc này nối tiếp cuộc kia thúc giục, hắn không thể làm gì khác hơn là thoái thác nói không gặp được mặt Hạ Lập Nhân, đối phương đang bận, dù sao em gái Hạ Lập Nhân phải đính hôn, không rảnh cũng là rất bình thường. "Được, cậu nói hôm nay không được, tôi liền tin cậu một lần, ngày mai thật sự nếu không được, cũng đừng trách tôi không khách khí." Hàn Văn Quân đây là không có cách nào nữa rồi, Tiết Mạch quân cờ này vẫn chưa hoàn toàn xếp xong, thời điểm căn bản dùng không được. Bất quá vận khí của cô ta phi thường không tốt, cha cô ta liên lạc với Hạ Lập Nhân, nhưng Hạ Lập Nhân căn bản là không thừa nhận, giả chết. Hôm sau cô ta còn chưa kịp thúc dục Tiết Mạch, cảnh phương đã tới "mời" cô ta. Hạ Lập Nhân có thể vào lúc này tung ra cái video này, nhất định là đã làm chuẩn bị chu đáo, trong trong ngoài ngoài toàn bộ chuẩn bị qua, người nên bắt chắc chắn sẽ không bỏ qua cho. Kỳ thực hắn cũng không rõ ràng chuyện này Hàn Văn Quân rốt cuộc có tham dự hay không, nếu như có tham dự, vậy liền tốt nhất, nếu như không tham dự, xong Liễu Kiệt đi vào cũng có thể cho Hàn Văn Quân một cảnh cáo nhỏ, hắn phía sau có rất nhiều biện pháp. Từng dạy dỗ một lần còn không yên tĩnh, nhớ tới tình cảm thanh mai trúc mã trước kia nhẫn một lần tiếp tục nhẫn, đối phương thật sự coi hắn là tên ngu. Giấy cam đoan chỗ Liễu Kiệt là ngoài dự liêu của hắn, không nghĩ tới chuyện này cho hấp thụ ánh sáng lại có thể một mũi tên hạ hai con chim, ngược lại tiết kiệm hắn không ít chuyện, Liễu Kiệt hôm qua bị mời đi, hôm nay Hàn Văn Quân cũng bước theo gót, tốc độ bay nhanh, hắn sau khi nghe nói tâm tình thật tốt, không có gì so với nhìn thấy chuyện người mình chán ghét tự tìm đường chết khoái trá hơn. Tâm tình tốt, xử lí công việc hiệu suất dĩ nhiên cũng cao, Hạ Lập Nhân nghĩ tới buổi trưa xử lý xong công việc, xế chiều tới chỗ Thẩm Ninh thăm hỏi chút. Đã đáp ứng Thẩm Ninh không tới, nhưng là tác phẩm của đối phương đoạt giả không phải sao, hắn mang theo lễ vật tới chúc mừng một chút có sao đâu, thuận tiện có thể "trong lúc vô tình" làm sáng tỏ quan hệ của hắn và Tiết Mạch, mặc kệ Thẩm Ninh để ý hay không, hắn nói thì hắn nói chứ sao. Công việc còn đang thu thập linh tinh, Đường Tuyết gõ cửa tiến vào, nói là Tiết Mạch buổi chiều muốn gặp hắn, thảo luận một chút chuyện tác phẩm. Tiết Mạch đến bây giờ cũng không có phương thức liên lạc trực tiếp của Hạ Lập Nhân, cho nên chỉ có thể tìm Đường Tuyết, y mỗi lần muốn phương thức liên lạc của Hạ Lập Nhân đều bởi vì đủ loại nguyên nhân không thể nói ra khỏi miệng. Hạ Lập Nhân xem một chút thời gian, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Buổi trưa tôi có rảnh, bất quá chỉ có một tiếng, cô nói với cậu ta, nếu cậu ta nguyện ý, liền tự mình tới, tôi vừa vặn thời gian ăn trưa có thể rút ra." Đối phó Tiết Mạch còn chưa tới thời điểm thu lưới, hơi cho thêm đối phương chút thời gian hắn vẫn có thể đủ chịu đựng. Cách một lát Đường Tuyết trở lại nói, nói là Tiết Mạch đều ok, hiện tại là có thể, y vừa lúc ăn trưa cũng chưa ăn, thật cao hứng có thể cùng nhau ăn cơm. Hạ Lập Nhân cười lạnh một tiếng, "Cậu ta còn rất đeo mũi trên mặt (*)." Truyền thông thổi phồng chút, thật sự coi mình bao vĩ đại, đều là hư danh, cũng đều không thực hiện được chứ. ((*) đeo mũi trên mặt: giống câu "được voi đòi tiên") Đường Tuyết là phạm vào chứng lúng túng sợ hãi, trước kia không biết tình hình thực tế, hiện tại biết rồi chỉ cảm thấy rất lúng túng, Tiết Mạch bị đùa giỡn như vậy bên trong vỗ tay, quả thực chính là tôm tép nhãi nhép. Bữa trưa của Hạ Lập Nhân là ở trong một nhà hàng món ăn Trung Quốc gần công ty, hắn rất thích khẩu vị nơi này, thường xuyên đến, lúc bận rộn còn thường xuyên gọi ship nơi này. Hắn không phải là tới một mình, Đường Tuyết cũng cùng đi theo, hắn không muốn lúc ăn cơm cùng Tiết Mạch cùng một chỗ, hắn sợ mình ăn không vô. "Chị Đường." Tiết Mạch gọi Đường Tuyết thân mật, y kỳ thực cũng không hy vọng Đường Tuyết xuất hiện, rất nhiều chuyện là hai người một chỗ mới có thể làm, nhiều vây xem vô cùng chướng mắt. "Tiểu Mạch, mấy ngày không gặp, cậu hình như đẹp trai hơn a!" Đường Tuyết giương lên nụ cười, thái độ hoàn toàn khác với trước kia, hoàn toàn coi Tiết Mạch làm em trai, kỹ thuật diễn cũng là tiêu chuẩn nhất định. Hạ Lập Nhân sớm hơn hẹn trước, trên đường tới gọi thức ăn, hắn đến chưa đầy một lát món ăn liền lên, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, chủ yếu nhất chính là tán gẫu chuyện vẽ. Sau đó lúc nhanh chóng ăn xong Tiết Mạch đột nhiên đề cập tới vụ Tô Nhã Như bị hủy dung trên mạng nháo tới rất hot, Liễu Kiệt bị bắt không bao lâu liền ra tin tức, khi đó Hàn Văn Quân còn chưa có bị bắt, nhưng tin tức đều nhắc tới cô ta, mọi người cảm thấy chuyện này cùng cô ta nguyên phối thoát không khỏi quan hệ. Hàn Văn Quân buổi sáng bị mời đi hỗ trợ điều tra, vừa vặn tin tức cũng tuôn ra, mặc dù chưa nói nhất định có liên quan tới cô ta, chỉ là giai đoạn điều tra. Tiết Mạch lúc nhìn thấy thật sự sợ hết hồn, hóa ra chuyện đã tới mức độ nghiêm trọng như vậy, vốn còn muốn kéo dài, nhưng nếu là Hàn Văn Quân thật ghi hận y không giúp đỡ, nhất định sẽ vạch trần y, y liền vội vàng gọi điện thoại cho Đường Tuyết, nói muốn hẹn Hạ Lập Nhân gặp mặt. "Nha, cậu nói cô ta a." Hạ Lập Nhân ưu nhã uống súp, "Tôi thật lâu không liên lạc với cô ấy rồi, hôm nay lúc nhìn thấy tin tức tôi cũng sợ hết hồn, thật là không nghĩ tới, hi vọng chuyện này cùng cô ấy không liên quan đi, Tô Nhã Như thảm như vậy, cô ấy nếu như là chủ mưu, phải phán bao lâu nhỉ?" Hắn quay đầu hỏi Đường Tuyết. Đường Tuyết cau mày suy nghĩ một chút nói: "Năm ba năm tóm lại không thể ít hơn được, bất quá chuyện này có lẽ không liên quan tới cô ấy, nói không chừng là bị đứa con riêng kia của Liễu gia liên lụy." Hai người một xướng một họa, diễn tới đặc biệt thật, khiến Tiết Mạch cũng không biết mở miệng như thế nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]