Thời điểm bóng đêm lại bao phủ đại địa, đau thương mọi người, tan hoang phế tích, bụi mù chưa tan đều bị che giấu trong bóng đêm, toàn bộ thành mang theo mệt mỏi dần dần chìm vào an tĩnh.
Sau khi tuần tra thành trì lần cuối, Già La rốt cuộc cũng phải về nhà nghỉ ngơi một chút.
Màn đêm phủ lên người nàng, cung nỏ trên lưng biến thành một cái bóng thật lớn, bước chân nàng trầm ổn kiên định, nhưng càng bước về phía trước, càng trở nên thong thả, khi bước tới con đường lát hắc thạch, nàng dừng lại.
**Hắc thạch: đá đen nghe nó hong ngầu
Thiên Quật Thành đều là đường cát và đá, chỉ có một nơi được lát bằng hắc thạch, còn có bậc thềm vừa cao dài vừa phức tạp, đó chính là Vô Tận Tàng Khố, cũng là nhà nàng.
Nàng và cha nàng cùng ở nơi này, hiện tại, chỉ còn nàng.
Già La ngẩng đầu, dĩ vãng ban đêm, cha đều sẽ tuần tra tàng khố, sau đó thắp đèn dầu, từng tầng từng lớp sáng lên, trong đêm tối Thiên Quật Thành xán lạn phảng phất như sao trời.
Già La nhìn phía trước, phảng phất như thấy được thân ảnh cao lớn của cha, cha cầm đèn dầu trong tay, quay đầu nhìn nàng.
Cha nói: "Đây là nền văn minh trường tồn vĩnh cửu bất diệt."
Vĩnh cửu bất diệt sao? Tàng Khố thiếu chút nữa đều bị thiêu sạch, sách bị đoạt đi nhiều như vậy, có quyển tìm lại được, có quyển đã bị hư hại, chỉ còn lại giấy vụn.
Trang giấy yếu ớt như thế, gió thổi liền tan.
Cha chỉ vì thứ mong manh như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-but-phap-than-ky-mui-ten-cua-nang/856869/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.