*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không phải nơi nào ánh trăng cũng đều có thể bao phủ.
Một cây xương rồng thú chợt trồi lên từ mặt đất, vặn vẹo thành hình, phủ xuống thành một cái bóng trên mặt đất.
Ngay sau đó, bụng xương rồng thú bị xé toạc, có người từ giữa nhảy ra, rơi vào cái bóng.
Người nọ quỳ một gối xuống đất, phụt một tiếng, phun ra một búng máu.
"Trống.. của ta" hắn nghẹn ngào kêu rên.
Mặt đất bởi vì hắn quỳ xuống gây ra chấn động, mảnh vụn xương rồng thú vỡ vụn, cùng với nhưng mảnh xương rồng vụn, rơi xuống đất, lại có bảy tám hắc ảnh thoát ra, vây quanh người quỳ đang trên đất.
"Đại nhân!"
"Ngài còn khoẻ đi?"
Nhưng bọn hắn không thể tới gần người nam nhân này, oanh bị văng ra, nam nhân quỳ dưới đất đứng lên, hắn múa may đôi tay lại lần nữa ra một tiếng gào rống, hỗn loạn phẫn nộ cùng thống khổ.
"Hoàng mao nha đầu này, phá banh trống chiêu hồn của ta."
Thấy hắn đang trong cơn giận, các nam nhân bị văng ra không dám trở lên trước, ở một bên an ủi "Đại nhân bớt giận."
Nam nhân cũng không lại gào rống nữa, vũ động đôi tay rũ xuống, trên người hắn được che chở bởi một kiện áo bào to rộng, mũ che khuất diện mạo, đem cả người bao trong cái bóng.
"Đại nhân." Đứng ở cách đó không xa, các nam nhân thật cẩn thận đi tới, hỏi, "Có chuyện gì? Người thủ hộ Thiên Quật Thành đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-but-phap-than-ky-mui-ten-cua-nang/856867/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.