Ánh mặt trời sớm mai vô cùng tươi đẹp, y như tâm trạng của LâmMạc Tang lúc này vậy, anh ngắm nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, rốt cuộc cô cũng hoàn toàn thuộc về anh!
Lâm Mạc Tang kéochăn lên che bờ vai trần lộ ra ngoài của Tô Y Thược, khẽ hất mái tóc mai buông xõa của cô sang một bên, lẳng lặng nhìn cô, như ngắm nhìn baonhiêu cũng không đủ vậy.
Khi Lâm Mạc Tang còn đangthưởng thức dung nhan lúc ngủ của Tô Y Thược, đột nhiên người nào đó hơi giật giật vì mơ ngủ, nhíu mày: “Lâm Mạc Tang, anh là đồ khốn kiếp!” Tô Y Thược chép chép miệng, giọng nói không to nhưng lại chứa đựng sự tứcgiận của cô, mà có lẽ, nên nói là hờn dỗi thì đúng hơn.
Sắc mặt Lâm Mạc Tang khẽ biến đổi. Đêm qua anh đã cẩn thận nhẹ nhàng lắmrồi, nhưng xem ra cô vẫn phải chịu khổ không ít, trong lòng không khỏitự trách mình.
Vừa tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt hơibuồn bã của Lâm Mạc Tang, cơn tức giận tích tụ cả đêm qua của Tô Y Thược chợt tan biến hơn một nửa. Thấy cô tỉnh dậy, Lâm Mạc Tang dịu dàng nhìn cô cười, trong mắt cũng đầy ý cười. Giờ thì cơn giận của Tô Y Thượcnuốt thẳng hết xuống bụng. Tô Y Thược cũng thầm nghi hoặc, liệu có phảivẻ mặt vừa rồi là anh cố tình giả vờ để lừa gạt sự cảm thông của côkhông?!
“Còn đau không?”. Vừa hỏi Lâm Mạc Tang vừavén chăn lên định nhìn xem. Tô Y Thược giật mình vội ấn tay anh lại, kết quả là cử động một chút mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-bat-cuu/2139410/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.