Chương trước
Chương sau
“Có một số việc nếu không nói đúng lúc thì sau này có lẽ sẽ thực sự không có cơ hội nói nữa.” Tô Y Thược hoàn toàn coi thường mệnh lệnh của Văn Quân, lạnh lùng đáp, đồng thời cũng ẩn ý nói rằng có một số người, nếu đã bỏ lỡ, cuối cùng cũng không thể quay lại được nữa.

Lời nói của Tô Y Thược khiến Văn Quân hơi xuất thần, một cảm giác hối hận dâng lên dưới đáy lòng.

“Vậy thủ lĩnh Liệt Diễm có chuyện gì?”. Giọng nói của Văn Quân trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Tô Y Thược cũng rất tàn khốc, cô ấy đã gợi lên chuyện tuyệt đối không thể tan biến trong lòng ông ta.

Koster nhìn Tô Y Thược cười, cô gái này sẽ mang đến cho hắn sự bất ngờ thú vị gì đây?!

Không ngờ cô gái này lại là thủ lĩnh Liệt Diễm, tin tức ấy khiến cho toàn bộ khách mời dự tiệc ngày hôm nay đều trợn mắt kinh ngạc, thầm đoán không hiểu rốt cuộc cô gái này có bản lĩnh gì. Nhưng thấy cô ngang nhiên khiêu khích Văn Quân như vậy, tất cả đều lắc đầu, rõ ràng là nghé mới sinh không sợ hổ mà, đắc tội Văn Quân thì cô ấy sao có thể sống yên ổn trong giới xã hội đen được nữa?!

Vẻ thâm độc hiện lên trong mắt Sophie đang rúc trong lòng Koster, rốt cuộc con nhóc ngu xuẩn đó cũng bị giáo huấn, nghĩ vậy, cô ta lại thấy mừng thầm.

“Ông đã từng thất hứa với ai chưa?”. Tô Y Thược hỏi.

Nhất Sát cũng không biết rốt cuộc thủ lĩnh muốn làm gì, nhưng hiện giờ việc ngắt lời Văn Quân chắc chắn là bất lợi cho cô, hắn đang định ngăn cản thì Lâm Mạc Tang đã ra hiệu cho hắn không cần lên tiếng. Nhất Sát lùi lại, mắt đầy vẻ cô đơn, tự giễu chính mình, có người đàn ông này bảo vệ cô ấy rồi, chắc chắn anh ấy sẽ không để cô bị thương.

Câu hỏi của Tô Y Thược vừa dứt, cả đại sảnh đều ồ lên.

“Cô bé à, thái độ làm việc của Ôn thần chúng tôi đều chứng kiến tận mắt, đã nói là làm, sao có thể thất hứa với người khác được. Tốt nhất là cô nhóc nên về Liệt Diễm tích lũy kinh nghiệm vài năm đi!” Một người có diện mạo khá già cất tiếng châm chọc.

Những người khác đều xì xầm đồng ý, chỉ duy nhất không nghe thấy tiếng trả lời của Văn Quân.

“Ông đã từng thất hứa với ai chưa?”. Tô Y Thược hỏi lại một lần nữa, giọng đầy vẻ gây sự, oán hận trong mắt đã hoàn toàn thay thế cho sự lãnh đạm thường ngày.

Không khí nhất thời hơi gượng gạo.

“Khụ khụ… tiểu thư này, hay là đợt lát nữa cô lại trò chuyện với Văn tiên sinh sau được không?”. Một người đàn ông đeo kính gọng vàng bước ra rất đúng lúc, lên tiếng như muốn làm dịu bớt bầu không khí khiến người ta khó thở này đi.

“Ông có thể không thẹn với lương tâm mà nói rằng ông chưa bao giờ thất hứa với ai sao?! Ông nói đi?!”. Tô Y Thược hung dữ quát vào mặt Văn Quân. Vì sao? Vì sao ngay cả dũng khí thừa nhận mà người đàn ông này cũng không có?! Cô còn muốn tìm câu trả lời gì nữa đây?! Câu trả lời nực cười gì nữa chứ?!!! Tô Y Thược cười châm chọc, sự chua xót trên khóe môi, sự oán hận trong đáy mắt đang cắn nuốt trái tim cô. Đây là tình yêu đấy, trừ một kết quả không nên xuất hiện là cô đây, thì không còn lại gì cả!!!

Lời nói của Tô Y Thược giống như một cây kim đâm mạnh vào tim Văn Quân, kích động nhìn Tô Y Thược. Ông ta cứ nghĩ rằng hai mấy năm trôi qua, tim của ông ta đã không còn cảm xúc gì nữa. Nhưng mà, khi đối diện với cô bé trước mặt này, không hiểu sao ông ta bỗng thấy đau lòng, áy náy… Rõ ràng ông ta không biết cô bé ấy…

“Xin lỗi, chúng ta nói chuyện này sau được không?”. Văn Quân có kìm nén sự kinh hãi trong lòng, vì ông ta có chuyện quan trọng hơn cần phải nói. Trước khi ông ta chết, ông ta phải tìm được cho Ôn Nhi một chỗ dựa tốt, như vậy thì ông ta mới có thể yên tâm đi theo bà ấy được.

Thật ra, Văn Quân hoàn toàn có thể sai người lôi Tô Y Thược ra ngoài, dù cô ấy có là thủ lĩnh Liệt Diễm, thì ở nơi này, Ôn thần vẫn là lớn nhất. Nhưng… ông ta lại không muốn làm cô bé ấy bị thương.

“Đừng nói với tôi câu xin lỗi! Ông không xứng đáng để nói câu đó!!!”. Tô Y Thược chỉ vào Văn Quân, cảm xúc của cô vẫn rất kích động như trước, toàn thân khẽ run lên.

“Nếu không phải vì ông, bà ấy sẽ không chết, sẽ không chết… sẽ không đâu…”. Nói tới đây, đôi mắt Tô Y Thược đỏ lên, trong mắt vằn đỏ tơ máu nhưng lại kìm nén không bật khóc. Cô sẽ không khóc trước mặt ông ta!!!

“Vì sao… vì sao ông còn có thể sống sung sướng đến như vậy… Đối với ông, bà ấy là cái gì chứ?!!! Còn tôi… tôi thì là cái gì đây…”. Tô Y Thược nghẹn ngào, mờ mờ mịt mịt nhìn xung quanh như một đứa trẻ lạc đường, không biết nên đi đường nào phía trước.

Nhìn Tô Y Thược thì thào tự nhủ ở trước mặt mình, Văn Quân không kìm được muốn đưa tay ra an ủi cô, nhưng bàn tay vừa đưa ra đã cứng lại tại chỗ vì hành động của một người khác xen vào.

Hai cánh tay thon dài của Lâm Mạc Tang kiên quyết kéo Tô Y Thược vào lòng, để cô úp mặt vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng. Hai bóng người thon dài như vốn nên hòa vào thành một thể, xứng đôi đến ngỡ ngàng.

Koster thoáng ngạc nhiên, tâm trạng rất thoải mái, xem ra sự tình càng lúc càng thú vị.

Hành động đầy tính chiếm hữu của Lâm Mạc Tang khiến mọi người đều có thể nhận ra được rằng anh thích cô gái trong lòng mình. Nhưng mà, không phải vừa rồi vừa tuyên bố hôn sự của anh ấy và Đại tiểu thư Văn gia sao?! Tình hình hiện giờ là thế nào? Mọi người lập tức nín thở mở to mắt chờ xem.

“Cậu có ý gì?”. Văn Quân thu lại cảm xúc vừa bất cẩn lộ ra ngoài, nhìn Lâm Mạc Tang hơi bực bội. Tuy ông ta không muốn làm cô bé này bị thương, nhưng ông ta vẫn phải nghĩ cho Ôn Nhi nhà mình trước.

“Cảm ơn bác đã coi trọng cháu, tiếc là cháu có vợ yêu rồi, cả đời cũng không lấy người khác.” Tô Y Thược ở trong lòng anh thật sự không ngờ anh lại làm rõ mối quan hệ của họ trước mặt mọi người, ngẩng đầu nhìn anh kinh ngạc.

Lâm Mạc Tang dịu dàng cười với cô, nhìn cô vừa rồi, anh vô cùng đau lòng. Cánh tay đang ôm Tô Y Thược càng siết chặt lại.

“Cái gì?!”. Một tiếng hô kinh ngạc vang lên. Người đứng đầu của Liệt Diễm và Quyết Tài môn lại là vợ chồng sao? Tuy Lâm Mạc Tang không nói rõ vợ yêu của mình là ai, nhưng ai cũng đều nhìn thấy được sự quan tâm trong mắt Lâm Mạc Tang dành cho người ở trong lòng kia hoàn toàn không bình thường.

Văn Ôn Nhi thất thần nhìn Lâm Mạc Tang, cô ta không nghĩ anh ấy sẽ thích cô ta, nhưng thật không ngờ anh ấy cũng thích một người khác, điều này khiến cô ta rất mất mát.

Văn Quân thấy mình tự làm ra trò hề như vậy cũng hơi bực bội, đồng thời lại hoài nghi có phải Lâm Mạc Tang cố tình thả mây mù hay không, dù sao biểu hiện của cô gái này lúc trước cũng khiến ông ta rất khó hiểu.

“Tôi chưa từng nghe cậu nhắc đến.” Ánh mắt Văn Quân như muốn nhìn xuyên thấu tâm tư của người khác khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhưng Lâm Mạc Tang lại nhìn ông ta chằm chằm đáp: “Thân phận hiện giờ của Y Thược hơi đặc biệt, cô ấy sợ chuyện chúng cháu đã kết hôn sẽ mang đến phiền phức không cần thiết cho cháu, vì thế…”. Nói tới đây, ánh mắt Lâm Mạc Tang nhìn Tô Y Thược dịu dàng như chảy ra thành nước.

Giọng điệu và lời nói của Lâm Mạc Tang cũng khiến mọi người hiểu được tình cảm của họ là từ hai phía, nếu Văn Quân vẫn cố tình muốn anh cưới Văn Ôn Nhi, thì chẳng khác nào người không hiểu đạo nghĩa, cố tình chia rẽ uyên ương.

Văn Quân quan sát hai người đang ôm nhau, khẽ nhíu mày. Đây là lần đầu tiên trong suốt hai mươi mấy năm qua ông ta có cảm giác không biết phải làm sao, ông ta tự cảm thấy mình có hàng nghìn hàng vạn phương pháp khiến cô gái này rời khỏi Lâm Mạc Tang, nhưng lại phát hiện ra rằng mình căn bản không xuống tay được.

“Ba, con gái còn nhỏ mà ba đã vội vàng gả con ra ngoài sao ạ ~”. Văn Ôn Nhi tinh nghịch nói với Văn Quân, giấu đi sự mất mát xuống tận đáy lòng.

Câu nói của Văn Ôn Nhi cũng cho Văn Quân một đường lui đúng lúc. Ông ta nghĩ, hôn sự này cũng chỉ có thể từ bỏ thôi, tìm một người đàn ông không yêu Ôn Nhi thì con bé cũng không hạnh phúc.

“Cũng được, ba cũng không nỡ để con gái bảo bối của mình rời khỏi mình sớm như vậy đâu.” Văn Quân cưng chiều nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của Văn Ôn Nhi, khiến Văn Ôn Nhi cười vang lên thánh thót như tiếng chuông bạc, bầu không khí nặng nề cũng thoáng dịu xuống.

“Đưa em đi.” Tô Y Thược không muốn tiếp tục nhìn hình ảnh ba con thâm tình này thêm nữa, lòng cô đã đau đến cùng cực rồi.

“Bác Văn, vợ yêu của cháu hơi ốm, cháu phải đưa cô ấy về trước, mong bác thứ lỗi.” Lâm Mạc Tang hoàn toàn không thèm để ý đến việc buổi tiệc này có thể mang lại cho anh lợi ích lớn như thế nào. Chỉ cần là chuyện mà Y Thược muốn, anh đều muốn hoàn thành bất kể giá cao đến đâu.

“Thằng nhóc thối, cưới vợ mà cũng không nói với tôi.” Văn Quân hơi mất vui nói. Dù sao sự tình cũng đã như vậy, ông ta cũng chẳng có gì hay để nói cả.

“Ha ha, vậy chúng cháu về trước.” Lâm Mạc Tang cong khóe môi, cũng không chờ ông ta đáp lời đã cúi đầu chăm chú nhìn người trong ngực mình, trong lòng thì thầm cảm thấy phẫn nộ vì vừa rồi Văn Quân đã khiến Tô Y Thược phải khổ sở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.