Hắn chào ai?
Người này nhìn hơi quen quen… Tô Y Thược thầm tìm kiếm trong trí nhớ.
Đương nhiên Lâm Mạc Tang nhớ kỹ người này, hắn tới đây làm gì?
[Phụ cận] Nhất Thược: Anh là?
[Phụ cận] Tự Trần Khuynh Điềm: Chúng ta đã gặp nhau rồi.
Tô Y Thược nghĩ hắn nói là gặp trong game, liền suy nghĩ một chút, hình như khi cô dùng acc “Tôi Là Thương Nhân”, chính người này đã mua thuốc trường sinh bất lão của cô thì phải. Lẽ nào hắn biết mình chính là “Tôi Là Thương Nhân”?
Lâm Mạc Tang không nhớ ra trong cuộc sống hiện thực Tô Y Thược có tiếp xúc với người nam giới nào khác, người thanh niên này làm thế nào mà biết cô?
[Phụ cận] Tự Trần Khuynh Điềm: Sân trung tâm thương mại. Trốn người.
Trong đầu Tô Y Thược lập tức hiện ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, e rằng chỉ nhìn thấy khuôn mặt đó một lần, mọi người sẽ không quên được. Có điều, gặp một người cứ nghĩ sẽ không gặp lại nữa ở trong game đúng là chuyện rất kỳ lạ.
[Phụ cận] Nhất Thược: Tôi không nhận ra anh.
Cô chỉ gặp người đàn ông này có một lần thôi, không ngờ lại có thể đụng nhau trong game, mà hắn lại biết được thân phận thực sự của cô, chứng tỏ chắc chắn hắn đã tự tiến hành điều tra về cô, chỉ tiếc là cô không có hứng thú.
[Phụ cận] Tự Trần Khuynh Điềm: Em rất đặc biệt, tôi rất hiếu kỳ.
Một câu nói đã xác nhận việc hắn phái người điều tra về thân thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-bat-cuu/2139348/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.