Phó A Bảo cảm thấy cái nhà này quả thực không thể nán lại nữa rồi, Trịnh Cảnh Đồng quả thực phản trời rồi, cậu hiện tại thế nhưng muốn xem sắc mặt của Trịnh Cảnh Đồng, mặc quần áo đều phải bị hạn chế rồi!
Nhưng lời giải thích của Trịnh Cảnh Đồng lại rất cây ngay không sợ chết đứng: Anh đều sẽ không để đứa nào khác tùy tiện nhìn, hai chúng ta phải bình đẳng a!
Phó A Bảo tuy rằng cảm thấy rất có đạo lý, thế nhưng rõ ràng ở trong nhà này địa vị của cậu tương đối cao, dựa vào cái gì phải đứng ngang hàng với Trịnh Cảnh Đồng a! Có bản lĩnh anh cũng đi sinh con đi a! Cũng là con người, tại sao em phải chịu khổ nhiều như vậy! Anh nếu có thể sinh con cho em, đừng nói mặc quần áo, anh bảo em để lõa thể làm cái gì thì làm! Em đều nghe lời anh!
Phó A Bảo tắm xong ngồi ở trên giường nước mắt rưng rưng ăn cơm tối, cậu cảm thấy cậu ăn không phải cơm, ăn chính là chua xót trong lòng, trong lòng khỏi nói khổ nhiều thế nào, cái mông đau quá hu hu hu, quả thực không thể được rồi, ngày mai còn phải đi học đấy, dáng vẻ như vậy còn có thể đi học sao, phỏng chừng sáng mai bò dậy không nổi, cũng không thể vừa khai giảng đã xin nghỉ đi, rất không tốt a.
Vứt chuyện quần áo sang một bên không đề cập tới Trịnh Cảnh Đồng vẫn là rất dịu dàng, vẫn là ông chồng 24 hiếu (*),lúc ăn cơm vẫn luôn chăm sóc Phó A Bảo, A Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-banh-bao-cua-tong-tai-ba-dao/1338390/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.