Chương trước
Chương sau
Trong hôn lễ mời không ít truyền thông tới, hôm sau quả nhiên liền có tin tức.
Kỳ thực xế chiều hôm đó liền đăng, bất quá hôm sau mới đăng đầu đề, hai nam nhân cử hành hôn lễ long trọng như vậy, trên mạng muốn không náo nhiệt cũng không được.
Bình luận đại đa số tương đối tốt, chủ yếu nhất vẫn là hình ảnh hai nhân vật chính đều phi thường đẹp, đối với người đẹp mọi người đều phi thường khoan dung, bất luận làm cái gì bọn họ đều cảm thấy tốt đẹp, nhưng có vài người không phải đứng ngoài đám đông nhé.
Đương nhiên có phê bình, nhưng cũng không phải chủ yếu, muốn mắng người tại thời điểm hai điểm vừa bắt đầu công khai tình cảm đã mắng xong, hiện tại hai người kết hôn, thái độ yêu đương phi thường chân thành, cùng ấn tượng với rất nhiều người trong giới đồng chí không giống, khiến cho người ta có một loại cảm giác rất tốt đẹp, cho nên đại đa số mọi người đều chúc phúc, thậm chí rất nhiều người lúc trước phản đối cũng đăng chúc phúc, nếu chân tâm thực lòng sinh sống, bọn họ cũng không có gì để nói.
Phó A Bảo đối với mấy bình luận này phi thường hiếu kỳ, còn bảo Trịnh Cảnh Đồng cầm điện thoại di động đọc rất nhiều comment, Trịnh Cảnh Đồng đương nhiên đều chọn cái tốt để đọc, Phó A Bảo nghe tới mức tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Từ sau khi tham gia hôn lễ long trọng kia Từ Thanh vẫn luôn bồi dưỡng thái độ đúng mực của con gái, bà cảm thấy bọn họ có nhiều thời gian, đầu tiên muốn đem con gái dạy dỗ tốt, dạy thành dáng vẻ Trịnh gia yêu thích, sau đó mới tiến hành bước kế tiếp, bằng không cái gì cũng đều là hư không, bọn họ cũng không thể ra trận mà không chuẩn bị vũ khí, cơ hội chỉ có một lần, chỉ được thành công không được thất bại.
Từ Thanh thực là nghe được, cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng thích nhất là con gái ôn nhu hiền thục, Trịnh Cảnh Đồng trước khi kết hôn với Phó A Bảo bọn hộ vẫn là từng trong âm thầm chuẩn bị kết thân cho y, chỉ là không có thành công, có người nói mục tiêu đều là tiểu thư khuê các, dòng dõi ngược lại không quan tâm thế nào, chỉ cần là con gái ôn nhu đứng đắn hiểu biết lễ phép là được.
Sau vài tuần dạy dỗ Từ Thanh cảm thấy con gái có tiến bộ lớn, nói chuyện cùng hành vi xử sự xác thực ôn hòa đứng đắn hơn rất nhiều, không giống như trước đây bạo ngược chuyên quyền ríu ra ríu rít, tuy rằng bà biết là giả bộ, thế nhưng giả bộ tới mức dáng vẻ rất tốt, bà rất thỏa mãn rồi.
Bất quá bà lại không nghĩ tới một vấn đề, con gái giả bộ đã gần như đạt tiêu chuẩn, nhưng chỉ là bình hoa mà thôi, nhìn qua rất xinh đẹp, kỳ thực bản lĩnh gì cũng không có, đã tốt nghiệp đại học nhưng không có công việc, cả ngày không có việc gì, cái gì cũng không biết, ngay cả tiến vào công ty nhà mình cũng không giúp được gì, nữ nhân ngực lớn nhưng không có đầu óc như vậy Trịnh gia đoán chừng không lọt mắt, dù sao gia thế nhà bọn họ cũng không có tốt tới mức có thể khiến Trịnh gia quên đi điểm ấy.
Kỳ thực vốn là có thể, thế nhưng hiện tại công ty bị Trịnh thị thu mua, nhân sự làm biến động thật lớn, Trịnh thị đối với thu mua lần này phi thường xem trọng, đối với quản giáo công ty bọn họ phi thường nghiêm ngặt, Lưu Giai Giai muốn trà trộn vào công ty đeo cái chức vụ an nhàn không làm việc chỉ lấy lương cũng không được.
Thế là Từ Thanh chỉ có thể nghĩ cách khác, thậm chí đã bắt đầu bồi dưỡng các loại hứng thú yêu thích của con gái, khiêu vũ gì đó a, đàn dương cầm gì đó a, kéo violong gì đó a, vân vân và mây mây.
Nhưng loại chuyện này đòi hỏi năng khiếu nghệ thuật cho dù hiện tại muốn luyện cũng không kịp, tuổi của Lưu Giai Giai đã có chút lớn.
Thế là sau mấy tuần bận rộn Từ Thanh liền từ bỏ, con gái quá ngốc, các thầy giáo thật sự là dạy không tốt.
Cuối cùng Từ Thanh nghĩ đến một biện pháp, nói để con gái bắt đầu vẽ vời, cũng không phải thật sự để cô vẽ, chính là tốn ít tiền tìm vài thương thủ (*) nhìn qua cũng không tệ lắm, đem tác phẩm của bọn họ giả vờ là con gái vẽ, bà nghĩ ra rồi, qua một thời gian nữa phải làm một triển lãm tranh cho con gái, không vì kiếm tiền cũng không phải vì cái khác, chính là muốn đem danh tiếng con gái có tài truyền đi, thể diện vẻ vang mà.
(Thương thủ: người làm hộ, người thi hộ)
Lưu Giai Giai phi thường yêu thích chủ ý ngày của mẹ cô ta, công việc này không cần cô ta tự mình động thủ, nhưng có thể có danh tiếng thực sự, cô ta cảm thấy biện pháp này quả thực rất tốt.
Ngoại trừ "bồi dưỡng" sở trường cá nhân của Lưu Giai Giai tăng thể diện bên ngoài, thời gian còn lại Từ Thanh đều nghĩ làm thế nào để tạo mối quan hệ với Trịnh gia, bà hai trên ba ngày đều muốn tặng quà, thỉnh thoảng Vu Thư tâm tình tốt liền sẽ gặp mặt bà, hai nhà cũng coi như có chút quan hệ qua lại không mặn không nhạt.
Từ Thanh thỉnh thoảng còn ở trước mặt Vu Thư nói về Lưu Giai Giai một chút, nói Lưu Giai Giai cảm kích Trịnh Cảnh Đồng, nói Lưu Giai Giai thích trẻ con vân vân mây mây.
Lưu Khải cảm thấy vợ và con gái quả thực chính là liên tha liên thiên, từ sáng đến tối đều suy nghĩ cái gì a, chuyện đứng đắn gì cũng không làm, chỉ toàn nghĩ tới đi làm tiểu tam thế nào.
Nếu quả thật có thể thuận lợi sinh ra người thừa kế của Trịnh gia, để con gái đi làm tiểu tam hắn cũng đồng ý, thế nhưng vấn đề là, thật sự có thể thuận lợi như vậy sao? Hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này quá mơ hồ, tính có thể thao tác quá thấp, hắn cảm thấy hai người kia trong nhà đều đã ma chướng (*) rồi.
(Ma chướng: chướng ngại do ma quỷ gây ra)
Hắn hết khuyên lại khuyên, nhưng căn bản vô dụng, hai người khư khư cố chấp, hắn nói phản đối hai người còn muốn tức giận.
Quên đi, thuận theo tự nhiên đi, hắn bây giờ nói hai người cũng không nghe, dù sao việc này đoán chừng không thể thành, sinh con cũng không phải chuyện mong muốn đơn phương, một người không thể sinh con được, phải biết cơ hội hai người đơn độc ở chung là phi thường khó được, hắn đoán con gái hắn cả đời cũng không có cái vận may này.
Sau khi từ biệt Lưu gia không đề cập tới, Trịnh gia gần đây có chút khẩn trương, bởi vì bụng Phó A Bảo rốt cục lớn lên, đã vô cùng rõ ràng, hiện tại đã sáu tháng, mặc quần áo gì cũng không giấu được, cho nên Phó A Bảo công ty cũng không tới được nữa, chỉ có thể ở trong nhà dưỡng thai, người cả nhà đều nhìn chằm chằm vào cậu, chỉ sợ cậu có sơ suất.
Mà các loại phản ứng mang thai cũng tại thời điểm này thể hiện ra ngoài, Phó A Bảo đã không còn tiếp tục nôn nghén, thế nhưng thân thể lại xuất hiện các loại triệu chứng khác.
Chuột rút trở nên bắt đầu thường xuyên, mỗi ngày cẳng chân đều vô cùng mỏi trướng, nhất định phải làm xoa bóp mới có thể hơi hơi thuyên giảm một chút.
Thường xuyên cảm thấy hoảng sợ, thời điểm rời giường thỉnh thoảng sẽ đột nhiên mắt tối sầm lại, thể lực bắt đầu trở nên kém đi, làm cái gì cũng đều cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa trở nên ngủ càng nhiều.
Cân nặng cũng bắt đầu cấp tốc tăng lên, hai tháng tăng 20 cân (=10kg),đây là chuyện khiến Phó A Bảo phát điên nhất.
Cậu luôn luôn tự xưng là mỹ nam tử, bụng mập thì thôi, mang thai con hết cách rồi, dù sao vẫn nhô lên, nhưng khuôn mặt, cánh tay, đùi, cẳng chân cũng mập lên, nguyên bản khuôn mặt nhỏ thanh tú hiện tại đã biến thành thịt viên nhỏ, vừa ngắt một cái là có thể ngắt đến thịt, quả thực không thể được rồi!
Trịnh Cảnh Đồng ngược lại rất thích, dáng vẻ Phó A Bảo hiện tại tròn tròn mập mập phi thường đáng yêu, có chút có da có thịt, thời điểm ôm rất thoải mái, nhéo thế nào cũng không nhéo đủ, rất mềm mại.
Từ sau chuyện đêm tân hôn lần đó hai người trong lúc đó liền tiến hành chiến tranh lạnh vài tuần, đương nhiên, Trịnh Cảnh Đồng vẫn rất nóng, chỉ có một mình Phó A Bảo sinh hờn dỗi, cậu vẫn nói Trịnh Cảnh Đồng ngày đó rất quá đáng, cậu đều nói không muốn y không được rồi mà Trịnh Cảnh Đồng còn tấn công liên tục, còn dùng tư thế xấu hổ như vậy.
Trịnh Cảnh Đồng trong lòng ủy khuất a, y thật vất vả ăn được một bữa sao nhịn được a, hơn nữa khi đó A Bảo không phải cũng cảm thấy rất thoải mái sao, hôm sau lúc thức dậy liền bắt đầu chiến tranh lạnh với y, ai......
Bất quá A Bảo không bao lâu liền không nhịn được, y phát hiện nhu cầu phương diện kia của cậu càng ngày càng mãnh liệt, y trưng cầu ý kiến qua Lưu Việt, Lưu Việt nói quan hệ với mang thai, phụ nữ có thai chính là tính dục khá mạnh, luôn nhẫn nhịn đối với thân thể không tốt, hơn nữa nam nhân vốn là không quá nên nhẫn nhịn.
Thế là Trịnh Cảnh Đồng lại ăn Phó A Bảo vài lần, y còn đặc biệt phát hồng bao cho Lưu Việt, cảm tạ biểu hiện xuất sắc của hắn.
Hai người gần như mỗi cuối tuần làm một lần, chỉ là tư thế phần lớn khá bình thường, Trịnh Cảnh Đồng không dám xằng bậy, bụng Phó A Bảo càng ngày càng lớn, sơ ý một chút liền dễ dàng xảy ra chuyện.
Hiện tại mang thai vừa 6 tháng, Trịnh Cảnh Đồng liền quyết định nhẫn nhịn không làm, y dùng tay giúp Phó A Bảo biểu đạt, sợ mình súng thật đạn thật tới thời điểm không nhịn được dùng sức quá mạnh.
Vốn là hết thảy đều rất mỹ mãn, nhưng trên mạng đột nhiên xuất hiện lời kỳ quái, nói là hôn nhân của Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng xuất hiện nguy cơ, mới tổ chức hôn lễ hai tháng mà thôi.
Kỳ thực loại ngôn luận này ngược lại cũng không phải vô duyên vô cớ không có căn cứ, là bởi vì Phó A Bảo đã hai tháng không có tới Trịnh thị làm, trong công ty rất nhiều người đều đang suy đoán, vợ ông chủ của bọn họ cãi nhau với ông chủ, cho nên ông chủ đem bà chủ đuổi khỏi Trịnh thị.
Đồn đại này càng ngày càng mơ hồ, bất quá bản thân Trịnh Cảnh Đồng chẳng biết, bởi vì căn bản không ai dám nói cho y biết, ngay cả trợ lý của y Vu Cần cũng không dám nói, biết trên mạng có tin tức hắn mới biết chuyện này.
Trên mạng nói cái gì cũng có, có nói là bởi vì con nối dõi, có nói là Trịnh Cảnh Đồng có mới nới cũ, còn có nói Phó A Bảo không hiếu thảo với cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng...... Các loại đồn đại lung ta lung tung bay đầy trời.
Trịnh Cảnh Đồng trong lòng thật sự là đờ mờ đờ mờ, đây đều là clgt, là đứa nào bắt đầu loại bát quái tẻ nhạt này, tình cảm của y và A Bảo vẫn tốt, con trai của bọn họ cũng sắp chào đời, đứa nào thiếu muối quấy rối hả! Quả thực không muốn để cho bọn họ tốt!
A Bảo đang mang thai, vạn nhất nhìn thấy tức giận chọc tức thân thể thì thực sự tốt thế nào được!
Không trách hai ngày nay luôn nhận được điện thoại của bạn bè hỏi chuyện kết hôn, nguyên lai vấn đề ở đây a!
Những người khác hai nhà Trịnh Phó ngược lại không sao cả, bọn họ vẫn cứ vui vẻ của bọn họ, mấy cái đồn đại lung ta lung tung này cũng không cần để ý tới, chờ A Bảo sinh con ra lại tiếp tục tới công ty sau đó đồn đại tự sụp đổ, hiện tại không cần quan tâm vớ vẩn.
Từ Thanh và Lưu Giai Giai không biết tin đồn này bắt đầu từ ai, thế nhưng bọn họ cảm thấy tin tức này rất tốt, vốn không biết phải tạo cơ hội như thế nào phá hoại hai người kia, hiện tại cái gì cũng không cần làm thì có cơ hội tốt dâng tới cửa, hai người trong lòng đều đắc ý, cảm thấy phải bắt đầu hành động, hiện tại chính là cơ hội tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.