Chương trước
Chương sau
Phó A Bảo là người rất chú trọng chi tiết nhỏ, quần áo cos là màu đen, hơn nữa là bó sát người, chủ yếu nhất là váy da nhỏ màu đen rất ngắn, quần lót vô cùng quan trọng.
Váy da nhỏ như vậy bên trong mặc quần lót màu trắng sao? Có thể mặc quần lót lớn đi? Hay là không mặc gì cả?
Khẳng định đều không được a! Khẳng định cũng không phải mặc quần lót bó sát người màu đen a, quần tam giác hoặc chữ T đều được, như vậy không cẩn thận lộ hàng cũng sẽ tốt hơn.
Kỳ thực chụp ảnh khẳng định sẽ không chụp tới quần lót, thế nhưng Phó A Bảo chú ý mà, coi như chỉ có mình mình biết mặc cái gì, cũng phải tỉ mỉ, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới tốt nhất! Không sai, cậu chính là nam nhân nghiêm túc cẩn thận như vậy! (←_←)
Hiện tại cậu mặc chính là quần lót bó sát người, bởi vì cân nhắc đến váy da thật sự rất bó, vì thế cậu chọn một cái quần lót nhỏ màu đen bó sát nhất của mình, cậu bình thường không mặc, bởi vì quá bó, ôm sát khó chịu, thời điểm cậu mua cầm nhầm size, chủ yếu nhất là quần lót này còn thấp eo, hiện tại có váy da che, nếu như chỉ mặc một cái quần lót, chậc chậc, cảnh sắc này, quá khó lường ~
Ưu việt là vừa vặn phối hợp với váy da này, hoàn mỹ che khuất biểu tượng nam tính, chỗ có hại chính là sẽ trở nên phi thường mẫn cảm, cậu tự mình đi lại ma sát như vậy liền cảm thấy có chút không tốt, chớ nói chi là bị người chạm vào.
Cho nên khi hai tay tội ác kia của Trịnh Cảnh Đồng sờ qua, Phó A Bảo không nhịn được rầm rì một tiếng, thân thể còn theo bản năng né tránh về phía trước, cậu bị kích thích một chút.
Trịnh Cảnh Đồng: "..." Ngô, lẽ nào bị phát hiện rồi hả? Nhưng anh còn chưa có chạm vào đâu, tiện tay chỉ đụng vạt dưới váy thôi a.
"Khụ khụ." Phó A Bảo nhẹ nhàng ho khan 2 tiếng che giấu xấu hổ, cậu cũng là nam giới trưởng thành bình thường, đương nhiên sẽ có phản ứng sinh lý bình thường của nam giới trưởng thành nên có, nam nhân đúng là sinh vật rất dễ dàng kích động.
"Không sao, anh tiếp tục, chân em vừa nãy bị chuột rút một chút, hiện tại tốt rồi." Phó A Bảo nói thầm trong lòng, sớm biết đã mặc quần lót khác rộng hơn, quá chặt, quả thực tồi tệ, chụp xong sớm đổi quần áo khác đi.
Bởi vì Phó A Bảo không hẳn sẽ nói dối, vì thế Trịnh Cảnh Đồng rất tin tưởng lời của cậu, cậu nói chuột rút, vậy hẳn chính là chuột rút đi, phụ nữ mang thai chuột rút không phải chuột tốt, chẳng lẽ là thiếu can-xi? Ân... Ngày mai hảo hảo nói với Lưu Việt, đây chính là vấn đề nghiêm trọng.
Tay Trịnh Cảnh Đồng lại duỗi qua, y nhìn cái mông tròn trịa cùng đùi tuyết trắng của Phó A Bảo đã muốn nuốt nước miếng, tay đều có chút run lên, tay muốn sờ tới đùi trắng bóng, thế nhưng cuối cùng vẫn là nhịn một chút đưa về phía váy.
Tay phải của y trước tiên nhẹ nhàng kéo một góc quần, nhẹ nhàng kéo động làm dáng vẻ điều chỉnh, Phó A Bảo lại nhẹ nhàng rầm rì một tiếng, có điều âm thanh rất nhỏ, thân thể cũng nhẫn nhịn không nhúc nhích, nhưng mặt hơi có chút đỏ.
Vì thế cậu thẹn quá hóa giận liền ngạo kiều: "Anh ngược lại nhanh lên chút a, muốn dây dưa như vậy tới khi nào a, em còn muốn chụp ảnh đấy, còn vài bộ quần áo phải thay ni, anh chậm như vậy em chẳng phải là phải dằn vặt rất lâu sao, anh muốn em mệt chết sao!"
"Được được được, anh nhanh lên một chút." Trịnh Cảnh Đồng đang cầu còn không được đây, y sợ động tác của mình lớn hơn sẽ khiến Phó A Bảo hoài nghi, chỉ dám động tác nhẹ nhàng, lần này tốt rồi, động tác lớn hơn không sợ.
Vì thế một bàn tay của y phủ lên trên cái mông nhỏ vểnh cao có co dãn của Phó A Bảo, chất vải của quần lót và váy da nhỏ rất mỏng, xúc cảm của ngón tay và lòng bàn tay khiến Trịnh Cảnh Đồng nhớ tới đêm đó tới giúp Phó A Bảo tắm, xúc cảm cách vải dệt cũng tốt như vậy, nói không có vải dệt...
Sau đó một tay còn lại của y liền tiến vào bên trong váy da, y nói với Phó A Bảo váy da có nếp uốn, bên ngoài kéo không được, quá chặt, cùng quần lót có ma sát, phải đem bàn tay vào sửa lại, từ bên trong kéo phẳng.
Phó A Bảo ngốc nghếch tin, còn bảo Trịnh Cảnh Đồng mau lên, thế là động tác của Trịnh Cảnh Đồng càng lớn hơn, không có cẩn thận như vậy, thủ đoạn cẩu thả, kết quả chính là mu bàn tay của y không thể tránh khỏi đụng phải da đùi phấn nộn của Phó A Bảo, Phó A Bảo kinh hô ra tiếng, suýt chút nữa liền muốn nhảy dựng lên!
"Ách... Sẽ không lại chuột rút đi?" Trịnh Cảnh Đồng rất lo lắng, nếu như Phó A Bảo thật sự không thoải mái, vậy y cũng không có tâm tư ăn đậu hủ đâu a, đau lòng ni.
"Không không, anh tiếp tục, có điều anh chú ý một chút, sửa quần áo cho em liền sửa, đừng có đông sờ tây sờ!" Phó A Bảo tức giận.
Đều là anh sắc lang không tốt, điều chỉnh quần áo còn có thể làm tới sắc tình như thế, thực sự là kỳ cục!
Tay phải của Trịnh Cảnh Đồng lại sờ soạng đi vào, thịt đùi vẫn chạm phải một chút, Phó A Bảo đã có kinh nghiệm, vì thế lúc này đã nhịn được.
Sau đó ngón tay mạnh mẽ kia cũng chầm chậm mò vào giữa váy da và quần lót, giả vờ điều chỉnh nếp uốn, cái này dẫn đến váy da càng căng chặt, cái này vốn là không phải quá co dãn, thế nhưng chất lượng lại rất tốt, kéo không hỏng, chính là đem phía trước của Phó A Bảo bao tới đặc biệt chặt, mặt Phó A Bảo càng ngày càng đỏ, cậu thực sự là hối hận rồi, size nhỏ này quả nhiên không đúng, quá chặt! Nữ nhân mặc còn ok, nhưng căn bản không phù hợp với cấu tạo sinh lý của nam nhân a, thứ nam nhân có nữ nhân không có a! Xiết lại sẽ không thích hợp!
Trịnh Cảnh Đồng dùng ngón tay sờ sờ mông nhỏ của Phó A Bảo, chỗ khe đùi và mông tương liên, nói là quần lót cũng cần chỉnh, Phó A Bảo đang mặt đỏ chột dạ, sợ bị Trịnh Cảnh Đồng nhìn ra không thích hợp, cũng liền hàm hồ ân một tiếng, biểu thị đồng ý.
Kỳ thực chỗ đó đâu có quần lót a, quần lót khá ngắn, mép quần chỉ tới giữa mông nhỏ thôi, khe dưới chính là thịt trắng trắng lại mềm mềm, Trịnh Cảnh Đồng dùng ngón tay chấm mút, sờ không còn biết trời đất đâu.
Ngô... Phó A Bảo cảm giác chỗ đó của mình hình như có chút ngẩng đầu rồi, này có thể tốt như thế nào, mặt cậu càng ngày càng đỏ, chỉ cần Trịnh Cảnh Đồng ngẩng đầu lên một cái, là có thể nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Phó A Bảo.
Đừng ngẩng đầu, đừng ngẩng đầu, a... Tiểu đệ đệ của tao mày nhanh nhanh dừng lại a, bây giờ không phải thời điểm kích động a! Ở trước mặt kẻ mà mình vẫn luôn miệng nói chán ghét có phản ứng sinh lý rất mất mặt a!
Trịnh Cảnh Đồng thấy mình trắng trợn chấm mút như thế Phó A Bảo cũng không có phản ứng lá gan liền lớn lên, ngón tay ở mông cùng khe thịt của Phó A Bảo ma sát, sau đó chậm rãi dời về phía giữa hai chân, hướng khe mông nhẹ ngàng sờ qua, cách quần lót khẽ vuốt, mang đến cho Phó A Bảo kích thích càng thêm mãnh liệt, ngứa ngáy khó chịu khiến mông nhỏ của Phó A Bảo bắt đầu nhẹ nhàng lay động, cậu sắp không nhịn nổi rồi.
Kỳ thực Phó A Bảo hoàn toàn có thể cho Trịnh Cảnh Đồng dừng tay, thế nhưng bởi vì trong lòng một mực nghĩ không thể ở trước mặt Trịnh sắc lang mất mặt cho nên vẫn nhẫn nhịn, hơn nữa toàn bộ sự chú ý của y đều đặt trước nơi có phản ứng của mình, phản ứng phi thường trì độn, liền cho Trịnh Cảnh Đồng cơ hội đắc thủ.
Mà Trịnh Cảnh Đồng giờ khắc này ni, y đang kỳ quái, sờ như vậy làm sao Phó A Bảo cũng không quay đầu lại đánh ta a, này không thể khoa học a!
Sau đó y liền ngẩng đầu, thấy được Phó A Bảo trong gương.
Phó A Bảo đang dùng một tay chống gương, sắc mặt đỏ hồng, hơn nữa hai mắt nhắm nghiền, biểu tình vẻ mặt phi thường khó chịu.
Trịnh Cảnh Đồng: "..." Y không ngu cũng không ngốc, đương nhiên biết đây là cái tình huống gì.
Đều là cái tình huống này, y còn không ăn vậy thì không phải nam nhân!
Thế là ngón tay y đang ở khe mông Phó A Bảo ma sát chậm rãi dời tới phía trước, mà váy da nhỏ này lại bị chậm rãi vén lên...
__________
Chúng ta sắp có thịt ăn nha, tuy rằng không phải thịt kho tàu nhưng cũng là thịt luộc. Thịt này được nấu trong 2 chương, nên ta sẽ làm 2 chương này xong rồi up cùng một lúc để đọc cho đỡ tụt mood =))) ta sẽ cố gắng hoàn thành 2 chương trong ngày mai, còn không thì để ngày kia nhaaa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.