Chương trước
Chương sau
Lúc 8h tối, nhìn thời gian chênh lệch không nhiều lắm Phó A Bảo liền chuẩn bị đi ngủ, Trịnh Cảnh Đồng vẫn đi theo sau cậu.
"Anh đi theo em làm gì?" Phó A Bảo mất hứng, "Anh không có phòng sao, không cho phép theo em!" Cậu nhìn vết thương trên mặt Trịnh Cảnh Đồng một chút, hình như sáng nay ra tay quá nặng, đến bây giờ vẫn còn tím, lúc đó đang nổi nóng, cái gì cũng không để ý, bây giờ suy nghĩ một chút quả thật có chút quá nặng rồi.
Có điều lại nghĩ một chút, Trịnh Cảnh Đồng xác thực nên đánh, dám lét lút chiếm tiện nghi của cậu!
Hừ! Sắc lang này không đáng để thông cảm! Phó A Bảo cảm giác mình quá yếu lòng (vỡi cả yếu lòng =.=),như vậy không làm được đại sự! Cậu còn có kế hoạch lớn tranh cướp gia sản ni! Hôm nào đăng ký sức mạnh để khí lực dồi dào!
"Không phải đâu A Bảo, anh không phải vì cái gì khác, chính là anh lo lắng em buổi tối cảm lạnh, em ngủ say thích đạp chăn, hiện tại bị cảm không thể uống bậy thuốc, rất khó chịu a, có anh ở đây bên cạnh em không sao cả, anh sẽ hảo hảo đắp chăn cho em." Trịnh Cảnh Đồng một mặt người hiền lành hết sức vô hại, đặc biệt nghiêm túc chăm chú!
"Anh nói hươu nói vượn! Tư thế ngủ của em cực kỳ tốt!" Phó A Bảo dùng sức vỗ tay vịn cầu thang một cái biểu bị phẫn nộ, sau đó nhìn Lưu Việt vẫn đang ngồi ở phòng khác một chút nói với Trịnh Cảnh Đồng, "Coi như lo lắng em cảm lạnh, em cũng không cần anh, bác sĩ Lưu so với anh còn chuyên nghiệp hơn! Để hắn ngủ với em được rồi!" (mịa em @@)
Lần này 3 người đang ngồi trong phòng khách đều phun ra rồi.
Ba người đều 囧 囧 nhìn về phía Phó A Bảo, đứa nhỏ này đang nói cái gì đấy, con rốt cục là kết hôn với ai a, coi như nam nhân với nam nhân ngủ cùng nhau không có gì ghê gớm, nhưng tình huống của con bây giờ không giống nhau, đây là thiếu hụt ngốc nghếch rồi.
Trịnh Cảnh Đồng lại bắt đầu hướng về phía Lưu Việt bắn tầm mắt giết người, y hiện tại đã muốn đánh Lưu Việt một trận.
Đầu Lưu Việt đổ mồ hôi lạnh, hắn thực sự là nằm cũng trúng đạn, "Khụ khụ." Lưu Việt hắng giọng một cái, sau đó mông vui vẻ chạy tới, hắn lôi kéo Phó A Bảo tới một bên nói chuyện, hắn muốn cùng Phó A Bảo hảo hảo nói chuyện.
Phó A Bảo gắt gao theo dõi hắn, Lưu Việt làm tư thế xua xua tay động viên, ra hiệu việc này hắn sẽ quyết định.
"Làm gì a?" Phó A Bảo không hiểu có lời gì mà phải nói lặng lẽ, "Anh ban ngày cũng chiếu cố tôi, buổi tối cũng thuận tiện chứ, anh có thể so với Trịnh Cảnh Đồng quỷ đáng ghét này chuyên nghiệp hơn nhiều, hơn nữa còn sẽ không ăn đậu hủ của tôi." Phó A Bảo đối với việc này canh cánh trong lòng.
"Cái này tôi liền muốn nói với cậu." Lưu Việt lại bắt đầu lắc lư, "Cậu không phải cho rằng kết hôn cùng họ Trịnh tất cả tài sản sẽ thuộc về con của cậu sao?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Phó A Bảo không rõ, này còn có cái gì phải chú ý sao?
"Y thích cậu mới đem tài sản để lại cho con cậu a."
"Nhưng là y đã rất thích tôi rồi a." Quả thực là tình căn thâm chủng có được hay không, không phải vậy làm sao còn xài nhiều tâm tư như vậy, nhất định là đã mơ ước tôi từ lâu rồi, đương nhiên, cái này cũng là do bản thân tôi quá mức ưu tú.
"Bây giờ là thích, nhưng cậu vẫn như vậy y nói không chắc sẽ không còn thích nữa." Lưu Việt tận tình khuyên nhủ, "Cậu cùng y quan hệ không tốt, cả ngày hoành mi thụ nhãn (liếc mắt trừng mắt),y chính là có ngày nóng thì cũng có ngày lạnh xuống, đến thời điểm y coi như kết hôn với cậu, còn có thể tìm tiểu tam, có thể còn có tiểu tứ, đến lúc đó không biết sẽ thêm ra mấy đứa trẻ đến đây đâu."
"Sao có thể!" Phó A Bảo trợn mắt lên.
"Sao không thể, tình cảm cha mẹ cậu tốt, tình cảm của cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng cũng tốt, nhưng cậu nhìn vài người có tiền khác đi, đa phần đều đi tìm tiểu tam tiểu tứ, con riêng biết chưa?" Lưu Việt chẹp miệng, "Có thể cậu không biết, pháp luật quy định rồi, nước chúng ta con riêng và con trong giá thú tư cách kế thừa tài sản giống nhau, nếu y thực sự làm ra vài đứa con riêng, chẹp chẹp chẹp, trong bụng cậu..." Lưu Việt dùng ánh mắt đáng thương nhìn bụng Phó A Bảo.
"..." Phó A Bảo há to mồm nhìn Lưu Việt, chuyện như vậy cậu vẫn là lần đầu tiên nghe nói được chưa! Quả thực táng tận thiên lương được chứ! Quả thực không thể được rồi!
Lưu Việt thừa nhiệt đả thiết (hay Việt Nam mình có câu thừa nước đục thả câu) nói: "Cậu a, hiện tại phải làm chính là ở bề ngoài tạo mối quan hệ cùng Trịnh Cảnh Đồng, cho y chút ngon ngọt vô quan đại nhã, sau lưng ức hiếp y, để y đối với cậu nói gì nghe nấy!" Kỳ thực Lưu Việt không cảm thấy Phó A Bảo có thể tính toán tốt như vậy, cậu chính là dao động, chế tạo cho Trịnh đại boss cơ hội ni.
"Còn có, cậu bình thường phải chú ý mấy con mèo con chó kia bên cạnh y, cậu nhìn đánh giá bên ngoài đối với y một chút, là cực kỳ cao! Có tiền lại có bề ngoài, coi như đã kết hôn cũng nhất định sẽ không hề muốn dính sát mặt! Fan của y có bao nhiêu cậu biết không? Phụ nữ chưa kết hôn trong công ty y đều coi y là bạch mã hoàng tử cậu biết không? Y tùy tùy tiện tiện vung tay lên thì có rất nhiều người muốn danh phận ôm tới cậu có biết không?"
Tâm Phó A Bảo nói tôi không biết a.
Thế nhưng hiện tại tôi biết rồi! Xung quanh tôi quả thực là nguy cơ tứ phía a! May là có bác sĩ Lưu này nhiệt tình nhắc nhở tôi!
"Bác sĩ Lưu, anh quả nhiên là người đỉnh đỉnh tốt!" Phó A Bảo cảm động đến rớt nước mắt, quả thực đều muốn cùng Lưu Việt kết bái làm huynh đệ rồi!
Lưu Việt chột dạ vô cùng, lừa gạt người đơn thuần như Phó A Bảo tâm hắn thật sự hổ thẹn tăng cao, bất quá hai người bọn họ đều đã đến một bước này, hắn làm như vậy kỳ thực cũng không có gì đi, coi như xúc tiến tình cảm vợ chồng vậy.
"Vậy anh nói tôi không phải nên để y vào phòng của tôi?" Phó A Bảo cầu xin Lưu Việt ra chiêu, "Tôi vừa từ chối y như vậy có phải là không tốt lắm?" Cậu khiêm tốn thỉnh giáo.
"Đúng vậy a, phi thường không được, đặc biệt là tôi, cậu sao có thể nói muốn cùng một phòng ni, Trịnh Cảnh Đồng nếu như hiểu lầm tôi thích cậu, liền nhẫn tâm đi tìm người khác làm sao bây giờ?" Lưu Việt thừa cơ nói chuyện của mình.
Phó A Bảo nhíu mày đánh giá Lưu Việt một phen: "Anh đây là tự luyến cũng phải có biên giới, không tốt như vậy đâu." Thiệt là, vừa còn khen người này, chưa tới vài giây đã vô căn cứ rồi.
Lưu Việt giận dữ.
Lưu Việt có chút tâm tắc, có điều vẫn đề khó khăn của Trịnh Cảnh Đồng tạm thời được giải quyết, Phó A Bảo đồng ý để Trịnh Cảnh Đồng vào phòng cậu, sau khi hai người đi Vu Thư và Trịnh Trí Viễn đem Lưu Việt khen ngợi lại khen ngợi, "Vẫn là bác sĩ Lưu cạu có bản lĩnh, thiệt thòi cậu nhiều a!"
Phó A Bảo có thể đồng ý cùng Trịnh Cảnh Đồng kết hôn chính là Lưu Việt xuất lực, tuy rằng bọn họ cũng không biết Lưu Việt nói với Phó A Bảo cái gì, lần này Phó A Bảo có thể đồng ý Trịnh Cảnh Đồng tiến vào phòng ngủ của cậu, vẫn là Lưu Việt xuất lực, tuy rằng bọn họ cũng chưa biết Lưu Việt nói với Phó A Bảo cái gì.
Có điều nói cái gì không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất mà.
Quả nhiên là công nhân tốt của Trung Quốc!
***
Hôm nay Phó A Bảo thanh tỉnh, cậu trước tiên vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, bất quá là khóa cửa, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong đổi áo ngủ ở trên giường chờ Trịnh Cảnh Đồng, vừa nãy Lưu Việt nói cậu đã giác ngộ, cậu có rất nhiều chuện muốn hỏi Trịnh Cảnh Đồng.
Trịnh Cảnh Đồng cấp tốc tắm xong ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Phó A Bảo ngồi ở trên giường bé ngoan chờ y có chút vui vẻ nhỏ, cũng không biết Lưu Việt nói với Phó A Bảo cái gì, thực sự là hữu hiệu, phải thêm tiền thưởng cho Lưu Việt, nhất định phải trích!
"Ai!" Trịnh Cảnh Đồng trong lòng hồi hộp.
"Khụ khụ!" Phó A Bảo đang chọn lọc từ ngữ, cậu không phải loại người quanh co lòng vòng, bình thường trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái đó.
"Anh nói thật cho em biết, anh có nghĩ tới sẽ tìm tiểu tam tiểu tứ hay không?" Phó A Bảo mở đầu đã nói một câu như vậy.
Trịnh Cảnh Đồng có chút mông lung: "... Sao thế được! Anh chỉ muốn kết hôn với em a!" Sao có thể có tiểu tam tiểu tứ cái gì hả, y cũng không phải loại người không đứng đắn kia!
Phó A Bảo vẫn cau mày, cậu nhưng là nghe Lưu Việt nói, hiện tại quyền thừa kế của con trong giá thú và con riêng là giống nhau, bình đẳng, kết hôn cũng không có gì bảo đảm! Quả thực không thể được rồi!
"Vậy anh nói cho em biết, trong công ty anh có phải là có rất nhiều người thích anh?" Phó A Bảo cau mày.
Trịnh Cảnh Đồng theo bản năng muốn nói không có, nhưng lời nói đi đến miệng lại dừng lại, y có thể bảo đảm mình không thích ai khác, thế nhưng thật sự không có cách nào bảo đảm người khác sẽ không thích y, cũng không phải y tự luyến, mà thật sự với cái điều kiện này của y, coi như bộ dáng không tốt, có tiền chính là một dụ dỗ lớn, nhìn mấy lão già có tiền đầu bóng bụng béo kia liền biết rồi, ăn chơi chè chén mỹ nữ vờn quanh, không phải là bởi vì có tiền sao.
"Ách... Anh không rõ lắm, thế nhưng anh bảo đảm, anh chắc chắn sẽ không thích bọn họ, anh chỉ thích một mình em!" Này có vẻ như vẫn là lần đầu tiên Trịnh Cảnh Đồng thổ lộ với Phó A Bảo.
"Chuyện anh thích em còn cần anh nói cho em biết sao, em có mắt nhìn cũng ra được đấy!" Phó A Bảo cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, "Em là đang hỏi anh có người thích anh hay không, xem ra quả nhiên có rất nhiều! Anh có phải là mỗi ngày ở trong công ty đều rất thoải mái, bên người có phỉ là có rất nhiều mỹ nữ?"
"Không có, thật sự không có, khẳng định không có chuyện như vậy!" Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy oan uổng muốn chết rồi, "Anh bình thường ở công ty chính là công tác, không tin em tới công ty hỏi một chút, anh khẳng định không thể làm lọai chuyện không có liêm sỉ kia được."
Phó A Bảo nheo mắt lại: "Anh không phải cảm thấy anh nói như vậy em sẽ tin đấy chứ, đừng cho là em không biết, anh đây là lùi một bước để tiến hai bước! Hào phóng nói hoan nghênh em đi điều tra, người bình thường khẳng định liền tin tưởng anh, anh cho rằng em có thể dễ lừa gạt như vậy sao?" Trên TV đều là diễn như vậy, rất nhiều người xấu đều thích làm trò này, đều không gạt được con mắt của cậu đâu! (đùa chứ đọc đoạn đầu tưởng em Bảo thông minh đột xuất nói ra được mấy câu này cơ =.=)
"Em liền đi điều tra cho anh xem!" Phó A Bảo giận dỗi, "Em muốn tới công ty anh làm! Ngày mai sẽ đi!"
"..." Trịnh Cảnh Đồng choáng váng một hồi lâu mới tiêu hóa được cái tin tức tốt này, y vẫn cảm thấy mình đi làm sẽ làm lỡ việc bồi dưỡng tình cảm với Phó A Bảo, chỉ có buổi tối tan tầm cả hai mới có thể ở chung, quả thực quá đau khổ, hiện tại tốt rồi, để Phó A Bảo ở trong phòng làm việc của mình anh bài một cái chức vụ nhàn hạ, chuyện này quả thực là đáng ca tụng!
Hơn nữa hiện tại bụng Phó A Bảo còn chưa lớn, làm một hai tháng, cũng không làm gì, chỉ đến công ty chơi, cũng không quan trọng.
Lưu Việt quả nhiên là công nhân tốt của Trung Quốc a! Trịnh Cảnh Đồng cảm khái.
_________
Mị nói này, anh Việt đúng là cái số dẫm phải cứt chó =)))))) lúc nào cũng nói xấu boss với vợ boss mà toàn được cảm khái rồi thì được tăng lương =.= kể nói xấu sếp mà được tăng lương như vậy mị cũng muốn làm lắm U_U
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.