Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đổng Mạn không biết nên làm sao để điều chỉnh tâm tình của mình lúc này, cô vừa nãy còn cho là Phó A Bảo là loại người xấu xa thủ đoạn lừa bịp Trịnh Cảnh Đồng, còn muốn tới chỗ cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng cáo trạng, không nghĩ tới chân tướng nhanh như vậy liền tát vào mặt cô, đem cô đều đánh tới hồ.
Con trai của Phó Minh?
Vậy trong nhà không phải có rất nhiều tiền sao, căn bản sẽ không thiếu tiền đi tiếp cận người giàu có lừa người ta, không trách nhìn quen mắt, hóa ra là người trong tiệc sinh nhật hôm đó nhìn qua, chỉ là không tán gẫu, mà sự chú ý của mình hôm đó đều đặt trên người Trịnh Cảnh Đồng, nào có tâm tư đi quản khách mời nào không quen biết.
Vừa nãy Phó A Bảo nói cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng hi vọng hai người bọn họ kết hôn, chẳng lẽ là thông gia? Nhưng Phó A Bảo là nam a, hôn nhân liên kết a?! Trong nhà không có con gái liền dùng con trai làm quan hệ thông gia, là não bị úng nước đi!
Vấn đề này là Phó A Bảo nói, cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng đề cập, mà không phải cha mẹ cậu, vậy thì lại càng kỳ quái, Trịnh gia không muốn hài tử sao? Phó gia có 2 đứa con trai, chuyện Phó Trạch Văn có bạn gái là chuyện rất nhiều người biết, nhưng Trịnh gia chỉ có một mình Trịnh Cảnh Đồng a!
Nét mặt Đổng Mạn bây giờ một dạng quái gở, Phó A Bảo dùng tay chống miệng nhỏ giọng hỏi Trịnh Cảnh Đồng: "Vị bằng hữu này của anh bộ dáng đẹp thì đúng là rất đẹp, bất quá có phải là có ẩn tật (bệnh không tiện nói ra) gì a, một lúc mặt đỏ, một lúc mặt trắng, một lúc miệng lại không khống chế được khép mở, đây là cái tật xấu gì, có bị truyền nhiễm không?"
Trịnh Cảnh Đồng hắc tuyến: "Yên tâm đi, không phải cái tật xấu gì lớn, sẽ không truyền nhiễm." Đến cùng tình huống của Đổng Mạn là như thế nào y nhìn rõ rõ ràng ràng, nhưng là giải thích với A Bảo khẳng định dăm ba câu không nói được, hơn nữa y cảm thấy A Bảo cũng không cần phải hiểu những thứ này, cậu chỉ cần sống thật vui vẻ là được.
"Như vậy a." Phó A Bảo yên tâm lại, sau đó cậu xoa xoa cái bụng, "Em đói rồi, chúng ta nói nhiều như vậy vẫn còn chưa gọi món ăn, không phải nên vừa ăn vừa nói chuyện sao."
"Đúng đúng, gọi món ăn gọi món ăn." Trịnh Cảnh Đồng vội vàng ngoắc ngoắc tay với người phục vụ đứng một bên.
Đổng Mạn đến lúc này mới phục hồi tinh thần lại, có điều trạng thái tinh thần của cô hiển nhiên không tốt lắm, bị đả kích quá lớn, nếu như là nam sinh bình thường, cô có thể có vô số biện pháp phá hoại, nhưng đây là con trai của Phó Minh, vậy hai bọn họ kết hôn chính là được cha mẹ song phương tán thành, hơn nửa chính là thông gia, mình đâu còn chỗ nhúng tay vào chỗ trống.
"Em muốn ăn đậu hũ chiên giòn (*),nhà hàng này làm ăn ngon nhất, em trước đây mỗi lần tới đều sẽ gọi." Phó A Bảo chỉ vào ảnh đậu hũ chiên giòn.
Trịnh Cảnh Đồng vừa định nói được, thế nhưng đột nhiên nghĩ đến cuốn sách nhỏ nói những món ăn nên kiêng: "Không được không được, em bây giờ tốt nhất không được ăn cay, đối với thân thể không tốt."
"Ai?" Phó A Bảo không vui, "Nhưng em muốn ăn mà."
Trịnh Cảnh Đồng nhìn nhìn cái bụng của Phó A Bảo lại nhẹ giọng nói: "Em bây giờ khong phải một mình, đồ ăn không thể tùy tiện ăn, trước khi đi anh trai em đã từng dặn dò em đó, em đã quên?"
Phó A Bảo thở hổn hển trừng mắt với Trịnh Cảnh Đồng: "Còn không phải lỗi của anh! Nếu không phải anh, bụng của em làm sao sẽ —"
Nói được nửa câu miệng của Phó A Bảo đã bị Trịnh Cảnh Đồng bưng kín, Trịnh Cảnh Đồng mồ lôi lạnh đều tuôn ra, y và Phó A Bảo kết hôn có thể nói cho tất cả mọi người, sau này hai người phải sống cùng nhau nhiều năm như vậy, kết hôn luôn cảm thấy càng thêm danh chính ngôn thuận, huống hồ thế giới này người đồng tính kết hôn cũng không phải ít, mọi người nhiều lắm thì bàn tán vài câu.
Có điều nam nhân sinh con sẽ không giống nhau, việc này cũng không thể tùy tiện để người ngoài biết, chí ít Trịnh Cảnh Đồng không có ý định để Đổng Mạn biết.
Đổng Mạn quăng tới ánh mắt nghi hoặc, cái bụng? Cái bụng làm sao vậy?
Phó A Bảo trợn mắt thật lớn, con mèo kêu meo meo, họ Trịnh này quả nhiên là phản trời rồi, dám đối với cậu thực thi bạo lực!
Trịnh Cảnh Đồng cũng đối với hành vi lỗ mãng của mình cảm thấy rất ân hận, y buông Phó A Bảo ra sau đó nói vào tai: "A Bảo, chuyện hài tử không thể nói cho người ngoài."
Không ai từng nói chuyện như vậy với Phó A Bảo, cậu kỳ quái nói: "Tại sao? Bác sĩ Lưu chẳng phải đã biết sao?"
"Trở về nói với em, cha mẹ em và anh trai em khẳng định cũng không đồng ý để người ngoài biết, em nghe lời, a?" Trong thời gian ngắn Trịnh Cảnh Đồng cũng không có cách nào giải thích, y nghĩ thầm lẽ nào Phó A Bảo sẽ không lo lắng ánh mắt và bàn tán của người xung quanh sao?
Trịnh Cảnh Đồng hoàn toàn muốn giấu đi, Phó A Bảo không phải không để ý cái này, cậu vẫn rất để ý đánh của của người khác đối với cậu, cậu là siêu cấp cuồng tự luyến (tự yêu bản thân),thế nhưng cậu thần kinh thô có thể so với cột điện, rất khó phát hiện ra ác ý của người khác, bình thường đều dựa vào não bổ, trong đầu đều là thiên mã hành không, có chút thiện ý bị cậu não bổ thành ác ý, so sánh Trịnh Cảnh Đồng như vậy, có chút ác ý lại bị não bổ thành thiện ý, so sánh Đổng Mạn như vậy.
Phó A Bảo sợ nhất là Phó Trạch Văn, nghe tới đó mới bất đắc dĩ trừng mắt với Trịnh Cảnh Đồng: "Em biết rồi, đừng nói mà đừng nói mà, có điều anh đừng có lại động tay động chân với em, cẩn thận em đánh anh."
"Nha." Trịnh Cảnh Đồng trong miệng đáp ứng, ánh mắt lại lén lút nhìn tay tay phải của mình, vừa nãy mình dùng tay phải che miệng Phó A Bảo, xúc cảm mềm mại cùng nhiệt độ kia phảng phất còn dừng lại ở trên da lòng bàn tay, khiến trong lòng y ngứa ngáy một chút.
Không biết cảm giác hôn lên là cái dạng gì, khẳng định là rất tuyệt vời đi? Trịnh Cảnh Đồng hồi tưởng lại một đẹp ở làng du lịch, bởi vì uống say, cụ thể y cũng không phải nhớ tới rất rõ ràng, miễn là đem bộ phận sau khi tỉnh lại thu dọn, chỉ cần nhớ lại tình huống xúc cảm hoàn mỹ ấy, trong ký ức dường như phi thường vẻ vẻ.
Đổng Mạn thấy hai người ở phía đối diện không biết là đang liếc mắt đưa tình hay là cãi nhau thật, nói cái gì cô cũng nghe không rõ, cô vừa rồi nghe thấy Phó A Bảo nói cái bụng, đây là bụng không thoải mái không thể ăn cay?
Có điều cô đối với cái này không có hứng thú gì, sau khi biết xuất thân của Phó A Bảo ý chí chiến đấu của cô liền giảm đi nhiều, phần thắng của cô quá nhỏ, Phó A Bảo ngoại trừ là nam nhâm còn những cái khác dường như cũng không có vấn đề gì, có thể Trịnh gia không để ý cậu là nam.
Đổng Mạn cảm thấy buồn muốn chết rồi, hôm nay cô tỉ mỉ trang điểm vốn là chuẩn bị thổ lộ với Trịnh Cảnh Đồng, hơn nữa cô biết Trịnh Cảnh Đồng tửu lượng không tốt, còn muốn quá chén y một chút, có thể không nghĩ tới không hề làm gì cả, cô căn bản không có tâm tình ăn cơm.
"Gọi sườn xào chua ngọt (*) này đi, cái này vẫn có thể ăn đi?" Hiện tại miệng Phó A Bảo có chút nhạt, luôn muốn ăn chút mùi vị nặng một chút, hai ngày trước vẫn nói, không có khẩu vị gì cả, ăn được cũng ít, hơn nữa trong nhà chuẩn bị cũng rất thanh đạm.
Trịnh Cảnh Đồng gật đầu: "Cái này được, có điều không thể ăn nhiều, ăn cá thì sao? Tôm ni?" Có người nói cá tôm đối với phụ nữ có thai tốt.
Phó A Bảo gật đầu, cậu đều thích, hơn nữa cá tôm của Hiên Hoa làm đều ăn thật ngon.
Trịnh Cảnh Đồng chỉ vài món, tất cả đều là Phó A Bảo thích ăn, Đổng Mạn cũng không tiện không gọi món, liền gọi hai món ăn chay, cô vì duy trì vóc người, bình thường ăn rất ít thịt.
Sau đó là đồ uống, Phó A Bảo không thể uống rượu, Trịnh Cảnh Đồng nói với Đổng Mạn: "Tớ và A Bảo đều không uống rượu, cậu thì sao?"
Đổng Mạn không thể làm gì khác hơn là cũng không uống, hai nam nhân một nữ nhân, cô một mình là nữ nhân uống rượu rất kỳ quái a.
Liền cuối cùng gọi nước trái cây.
Chờ món ăn vào bàn từng món một, Phó A Bảo cảm thấy tẻ nhạt liền tìm Đổng Mạn buôn dưa giết thời gian, biết Đổng Mạn không phải bạn gái Trịnh Cảnh Đồng cậu cũng sẽ không ghét bỏ, còn tràn đầy hứng khởi hỏi cô và Trịnh Cảnh Đồng tại sao quen biết.
"Nha ~ bạn thời đại học a." Tay Phó A Bảo chống tại trên bàn đỡ cằm, "Lúc Trịnh Cảnh Đồng đại học là cái dạng gì, có phải rất áp bức?"
Phó A Bảo vẻ mặt chờ mong, nói mau rất áp chế, nói mau rất áp chế ~
Trịnh Cảnh Đồng: ==|| vẻ mặt này của em cũng quá rõ ràng đi.
Đổng Mạn giật giật khóe miệng: "Không có, thành tích của Cảnh Đồng vẫn luôn là hạng nhất, bạn học và thầy giáo đều rất thích cậu ấy, cậu không biết sao?" Hai người đều sắp kết hôn, làm sao ngay cả điều này cũng không biết, hơn nữa nhìn Trịnh Cảnh Đồng bình thường thái độ làm việc nghiêm túc chăm chỉ cùng năng lực làm việc xuất chúng thế này, liền biết y hồi đại học khẳng định là vô cùng ưu tú, y đâu phải con đường đầu cơ trục lợi, đều là từng bước một vững vàng đạt được.
Phó A Bảo gương mặt thất vọng, còn tưởng rằng nghe được bát quái thú vị gì, không nghĩ tới lại vô vị đến vậy, nguyên lai lúc Trịnh Cảnh Đồng đại học là một con mọt sách giả vờ chính đáng, không trách quê mùa như vậy, ngay cả Weibo cũng không có, ai... Kết hôn với y thực sự là ủy khuất bản thân mình rồi.
Phó A Bảo nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng, trong lòng lặng yên nói: Bảo Bảo, cha đây vì con mà chịu thiệt thòi lớn, con sau này cần phải hảo hảo hiếu thuận cha a!
Sau khi hàn huyên một lúc món ăn đều lần lượt mang lên, Phó A Bảo nhìn thấy cá liền thèm nhỏ dãi, cậu đang chuẩn bị hạ đũa lại bị Trịnh Cảnh Đồng cản lại, "A Bảo em ăn sườn trước đã, cái có xương, chờ anh nhặt sạch rồi em ăn."
"Tự em có thể để ý." Chút chuyện nhỏ này cậu vẫn có thể làm.
"Anh không yên lòng." Trịnh Cảnh Đồng phi thường kiên trì.
Phó A Bảo tâm nói anh cam tâm tình nguyện làm đi, để em không cho anh động chạm tới anh còn không cao hứng, thiệt là, mệnh không được hưởng phúc chính là nói loại giống như Trịnh Cảnh Đồng này đi?
Trịnh Cảnh Đồng để nhân viên phục vụ cầm hai cái đĩa nhỏ lại đây, sau đó Đổng Mạn mới thấy cái gì mới được gọi là chân chính ân cần, vừa nãy bung dù tính là gì a, đây mới chính là thật sự ni!
Trịnh Cảnh Đồng tỉ mỉ bới xương cá lột vỏ tôm cho Phó A Bảo, một chút xương cá cũng không có, Trịnh Cảnh Đồng còn tỉ mỉ chấm một chút nước sốt chua ngọt, sau đó mới đẩy tới trước mặt Phó A Bảo. Sau đó y mới bắt đầu lột vỏ tôm, thịt tôm được lột ra vô cùng đẹp, 7, 8 thịt tôm hồng nhạt được đặt chỉnh tề trong đĩa nhỏ, sau đó đẩy tới trước mặt Phó A Bảo, đúng lúc Phó A Bảo cũng ăn cá gần đủ rồi.
Đổng Mạn: "..." Cô cảm thấy bữa cơm này cô căn bản không cần ăn, chỉ nhìn cũng no rồi.
_____________
Đậu hũ chiên giòn:

Sườn xào chua ngọt:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.