LoVi vừa dứt câu, anh nở một nụ cười nhẹ nhưng rất tỏa nắng, các cô gái bình thường có lẽ đã ngất bao lần vì nụ cười ấy. Riêng cô, cô chỉ nhẹ cười một cái , chỉ nói đúng 1 câu rồi lại quay lại với chiếc máy tính của mình:
- Anh không nên tò mò thì hơn!
Câu nói tuy phát ra từ một cô bé rất đáng yêu và xinh xắn, nhưng rõ ràng là ý không hề đơn giản xíu nào. Biết rằng cô bé không thích cởi mở nên a chỉ cười nhẹ rồi về lại chỗ ngồi. Lúc này, vẻ mặt của Hà Nhiên càng lúc càng cay cú, ai cũng biết cô ả rất thích LoVi, nhưng giờ anh lại đi bắt chuyện với hai con nhóc mới vào, còn tỏ vẻ thân thiết và quan tâm làm cô ả càng bực, cơn giận lên cao cô lại châm biếm:
- Sao tôi cứ thấy lớp mình nay giống nhà trẻ vậy nhỉ? Toàn bọn con nít ranh
cái nết châm biếm của cô ả thật rất làm người khác thấy chán ghét, nhưng vì ba cô ta nên chả ai thèm để ý , chỉ có bọn nịnh bợ để thơm lây mới chơi với cô ả. Nghe bị châm biếm Nhã Tâm chả thèm để ý, nhưng Diễm Hoan thì không chịu được:
- ồ! Thế là chị đã học nhà trẻ 19 năm á! Ôi!
Cô ả tức giận điên người nhưng chưa kịp phản pháo lại thì LoVi lên tiếng:
- các em ấy mới vào lớp, sẽ còn rất nhiều điều để làm quen, cậu bớt làm loạn đi.
Vì câu nói của người mình thích cô ả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-b/3088243/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.