- Anh... là người bế em khi nãy ạ?
- .À! Không! Người bế em là người này ( tay chỉ sang Nhất Thiên),còn anh là tay sai của hắn nên phải mang cặp cho hắn. ( nói nhỏ) “ cái tên này á, chưa bao giờ giúp ai đâu, em là người đầu tiên đấy “.
“ úi” Lưu Trình bị Nhất Thiên đá 1 phát đau điếng phía dưới chân, nhưng bên trên anh lại không có chút biểu cảm gì. Lưu Trình đau nhưng cũng chỉ phì cười. Nhã Tâm quay lại nhìn anh, xong cũng nói nhỏ:
- Em... cảm ơn anh!!!
Nói xong cô quay lên ngồi lấy máy tính mình ra và giải bài tập như thường. Nhất Thiên nghe cô nói cảm ơn cũng có chút bất giác nhút nhích khóe miệng, trong đầu cũng vang lên “ cô bé này, đáng yêu thật”.
Trình Gia, hai vợ chồng lớn tuổi nào đó đang ngồi ngoài hiên nhà, người chồng thì đang đọc báo , xem tin tức của Tiêu Cơ , ông hạ báo gấp lại và nâng ly trà nhâm nhi hưởng thụ. Trình phu nhân thì đang khâu chiếc áo cho tiểu bảo bối của bà ( là con cún con với đôi mắt âm dương “ chỉ hai màu”) quay sang nhìn chồng rồi nói:
- 8.Sao nào! Gương mặt thỏa mãn ấy thì chắc cục cưng yêu dấu của ông lại mang tin động trời nào về à?
- Nó lớn rồi! việc nó làm đều suy nghĩ kĩ rồi, bà không cần phải lo cho nó đâu, giờ cứ để nó tự gánh vác mọi thứ từ giờ, sau này nó còn nhiều thứ phải tự mình vượt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-b/3088237/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.