Nghe làm lạ anh nhìn về phía cửa, thấy bóng đối diện của mình cùng miếng dán [Hello Kitty? Thật đáng yêu!]. Cứ tưởng Đại Boss sẽ nỗi giận đùng đùng mà ném đi chiếc băng keo nhưng không, anh lại chỉ cười nhẹ một cái và ngồi dựa ra sau. Lưu Trình và Diễm Hoan như bị tát một gáo nước lạnh, anh vốn dĩ không quan tâm hình tượng sao? Bị Đại Boss bơ đẹp Lưu Trình phải bẻ lái qua chuyện khác để khỏi bị ngại ngùng.
- Hai em khi nãy nguy hiểm biết bao. Tại sao lại ngã.
Lúc này Nhã Tâm mới nhớ lại mọi việc:
- Không phải vô tình đâu! Em có cảm giác bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau!
Câu nói khiến Nhất Thiên cau mày lại, ánh mặt tự dưng sắt lạnh nhìn sang hướng Lưu Trình, nhu biết ý nhau, Lưu Trình gật đầu nhẹ một cái. Diễm Hoan nghe bạn mình nói vậy thì tức giận quát:
- Có người đẩy cậu sao? Mình mà biết là ai chắc chắn hắn toi đời. – vừa nói cô vừa quơ tay múa chân loạn xạ.
- Cậu thôi đi, đang trên xe đấy! - Nhã Tâm can cô, lại hỏi. – Còn hai anh, tại sao có mặt kịp thời để cứu chúng em?
Nghe cô hỏi câu này, Nhất Thiên có vẻ hơi lãng tránh, nhưng cái tên Lưu Trình thì không giữ được cái mồm, vừa tiếp nhận câu hỏi là hắn nhảy chữ trong đầu rồi.
- Thì cái lúc đó... [Ưm] – Hắn bị Nhất Thiên bịt mồm.
- Vô tình đi ngang, nên bọn anh giúp thôi. – Nói rồi anh thả tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-b/3088222/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.