- Đâu! Người quen anh đâu? Xem thử có phải đối thủ của em không? – Cô vừa hỏi, vừa quay đầu nhìn tứ phía.
Thật ra là chả có người quen nào ở đây cả, đang trong thế bí thì anh nhớ đến cô bạn hay đi chung với cô, vội hỏi để đánh lạc hướng.
- Cô bạn nhà em đâu? Hôm qua thấy hứa hẹn cùng tới xem trận đấu cơ mà?
- Hồi sáng em phải đi tập hợp sớm nên không gọi cậu ấy dậy! Khi nãy em có gọi rồi. cậu ấy đang tới, mà cũng lâu rồi, em gọi mãi mà cậu ấy không bắt máy!
Diễm Hoan cầm điện thoại lên, bấm bấm và gọi lại nhưng vẫn là đỗ chuông và không ai nhất máy. Cứ thế cô bấm đi bấm lại vài lần, nhìn gương mặt lo lắng của cô, Lưu Trình vội trấn an:
- Chắc cô bé đang tới, hay em cữ chuẩn bị thi đấu đi, anh sẽ đi đón cô bé!
- Được không ạ! Anh tới cổ vũ cho người quen mà!
- Không sao đâu! Cũng chỉ là người quen thôi, có gì anh sẽ nói với họ, anh đi nha!
Vừa dứt câu là anh vội vàng chạy đi. Lái xe ra khỏi trung tâm thi đấu chưa bao lâu thì anh thấy Lovi đang dựng xe bên đường, gương mặt vội vã, tay cứ bấm điện thoại liên hồi. Lưu Trình cũng chạy xe lại gần bóp còi để khêu sự chú ý của Lovi
- [Bíp, bíp] Nè! Cậu làm gì ở đây? Có việc gì sao?
Thấy Lưu Trình Lovi như gặp được tia sáng, bởi ai cũng rõ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-b/3088217/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.