- Van xin! – Anh cười nhếch môi. – Trước giờ, tôi chưa biết tha thứ là gì. Nếu tôi tha cho các cô, thì vị trí này làm sao tôi ngồi được nữa đây.
Dương Thụy và Anna nhìn anh với ánh mắt sợ hãi. Nói đến những kẻ đã là tù nhân của tổ chức thì phải biết trước được số phận của mình. Những kẻ tội nhẹ thì cũng bị đánh ít nhất là ba mươi roi làm từ da bò phơi khô. Một roi lên người cũng ri rỉ máu chứ nói chi tới ba mươi roi. Còn khi đã bị đưa đến các nhà tù tối tăm thì y như rằng sống thì tàn phế không thì liệt, chết thì ngay cả xác còn không thấy đâu.
Cô ả Anna rung bần bật nhưng vẫn cố kêu vang:
- Đại Boss! Chúng... chúng tôi không tự nhiên mà hãm hại cô ấy! Chúng tôi bị người khác ép buộc...! - Giọng rung rẩy.
- Đúng... đúng vậy! Chúng tôi chỉ nghe theo lệnh người khác thôi, chúng tôi không hề biết các cô gái ấy! – Dương Thụy nghe vậy cũng đổ theo.
Anh từ từ nhìn lên hai cô ả, tay cầm súng chỉa đối diện hai người, hai cô ả sợ quá hét toát lên xin tha mạng. Nhất Thiên lại phì cười:
- Chỉ mới đưa súng lên, các người đã hồn bay phách tán như thế rồi. Vậy mà có cái gan cho người bắt cóc hành hung người khác sao? – Rút súng lại để lên bàn. – Dù có là ai đứng sau vụ này đi chăng nữa, thì cũng sẽ gặp các cô sớm thôi.
Lưu Trình mặt nghiêm nghị, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-b/3088203/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.